Đám người đứng đầu, lại có mấy đạo thân ảnh của Tuyết Nguyệt Thánh Địa bước ra, cả mặt đều là dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.
“Vì sao?”
“Tên phản đồ nhà ngươi, lấy trộm bí bảo của thánh địa ta, cô phụ sự bồi dưỡng của toàn bộ Nam Ly Quốc, vong ân phụ nghĩa đến tột cùng, người người đều sẽ tiêu diệt!”
“Chuyện cho đến bây giờ, ngươi còn có mặt mũi lên tiếng hỏi ngược lại?”
Trộm bảo?
Vong ân phụ nghĩa?
Nhìn đối phương hiên ngang lẫm liệt lên tiếng, Dịch Phong thật sư khó có thể tưởng tượng, da mặt của bọn họ có thể dày đến loại trình độ nào, mới có thể mở to mắt nói ra lời nói dối vu oan chính mình này!
Rõ ràng là Tuyết Nguyệt Thánh Địa lợi dụng thiên kiêu của các nước xem như đỉnh lô, vụng trộm tu luyện công pháp tà ma không thể cho ai biết trước, thế mà bây giờ lại trả đũa ngược lại?
Loại tác phong này, xứng đáng là thánh địa!
Ánh mắt Dịch Phong lạnh lùng cười một tiếng, không thèm để ý đến môn nhân thánh địa vô liêm sỉ kia.
Ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy trên mặt mỗi tông tu sĩ đều là tư thế chính nghĩa, rõ ràng đã tin tưởng không có gì nghi ngờ đối với lí do thoái thác của Tuyết Nguyệt Thánh Địa, coi hắn như phản đồ trộm bảo.
Dưới sự vu oán đường đường này của thánh địa, trong lòng Dịch Phong biết đã là khó giải thích.
Chỉ dựa vào lý lẽ của một phía, đã coi mình như phản đồ để truy sát.
Đây chính là đạo nghĩa thế gian?
Chỉ sợ rằng quyết thế mới quyết định cái gọi là chân lý!
Mỗi đại danh môn chính phái, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Người ngoài nghĩ như thế nào, hắn đã không thèm quan tâm, chỉ duy nhất nhìn thấy các sư đệ đã từng là đồng môn lúng túng đứng yên, trái tim mới cảm thấy có chút băng giá, lại lần nữa trầm giọng lên tiếng hỏi.
“Các ngươi, cũng coi ta như phản đồ trộm bảo?”
“Ngươi và ta đã từng là xuất thân đồng môn, có lẽ các ngươi so với bất kỳ người nào đều hiểu rõ, Dịch Phong ta là con người như thế nào!”
Tiếng hỏi rõ ràng, mấy vạn tu sĩ đều nhìn chằm chằm về phía những người kia.
Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt, bỗng nhiên mấy người cảm thấy vô cùng áp lực, cho dù đáy mắt có chút do dự nhưng thoáng cái đã đổi thành thần tình kiên định, lời lẽ chính trực giận dữ lên tiếng mắng!
“Ngươi…”
“Ngươi chính là phản đồ! Đây là mệnh lệnh của thánh địa, sao có thể giả!”
“Tên phản đồ tà ma nhà ngươi, đừng vội khoe khoang khả năng miệng lưỡi, cho dù tu vi của chúng ta không tốt, vẫn còn hơn vạn đạo hữu trợ trận, hôm nay ngươi nhất định phải đền tội cho việc mình làm, đây là mệnh lệnh của sư tôn!”
Sư tôn…
Nghe thấy lời nói cuối cùng, đôi mắt Dịch Phong khẽ run lên.
Trong đầu hắn, đột nhiên hiện lên khuôn mặt lão giả đã từng vô cùng hiền hòa, lời giáo dục dặn đi dặn lại nhiều năm vẫn còn ở bên tai. Bởi vì nhớ phần ân tình kia, cho dù sau khi thành danh, Dịch Phong cũng thường xuyên vụng trộm trở về tông môn thăm viếng, để lại không ít bảo tài công pháp.
Không ngờ được.
Sư tôn trong ký ức ân trọng như núi, lại là người chính lệnh hạ lệnh đuổi giết hắn!
Tình thầy trò mấy năm, tình đồng môn quen biết từ nhỏ, thế mà còn kém rất xa lý lẽ một phía của Tuyết Nguyệt Thánh Địa.
Tình cảnh hồng trần, chẳng qua chỉ như thế mà thôi.
Giờ khắc này.
Đột nhiên Dịch Phong nhìn thấu rất nhiều điều, hắn bắt ngờ ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười không nghe ra được là loại tâm cảnh nào, khiến người khác chỉ cảm thấy có chút thê lương, dưới sự củng cố của tu vi đáng sợ, khiến cho toàn bộ Đoạn Hồn Nhai run rẩy, cũng khiến cho tu sĩ các phương nghe đến trong mắt lộ ra căng thẳng!
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Dịch Phong dần dần lắng lại tiếng cười, tay trái lấy hồ lô rượu ở bên hông mở ra, treo cao trên đỉnh đầu, chỉ thấy rượu chảy xuống như thác, hắn mở lớn miệng đón rượu nâng ly!
Rượu nhạt trong tay mãnh liệt chảy vào, toàn thân màu máu càng thêm nổi bật!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có không ít người lộ ra vẻ mặt dò xét, khí phách phi phàm kia để lộ ra hào tình vạn trượng, không thể không khiến cho lòng người sinh ra kính sợ, cho dù Dịch Phong đã đến tình độ sơn cùng thủy tận, nhưng lại giống như một tôn sát thần đứng ở bên vách Đoạn Hồn Nhai, chấn cho tất cả mọi người im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được!
Cũng không biết là ai, không kìm được thấp giọng lên tiếng, vào lúc này lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Kiếm khí ngang dọc ba vạn dặm, một chỉ lạnh thập cửu châu…”
Bài thơ đã từng được thế nhân dùng để khen ngợi Dịch Phong, vào lúc này vang vọng bên tai, khiến cho không ít người cảm thấy cảm động, quả nhiên bạch y Kiếm Thần không phụ danh tiếng năm đó!
Nhìn thấy sĩ khí đúng là đã xuống thấp, trong mắt môn nhân thanh địa nổi lên lửa giận dâng trào!
Bọn chúng lại lần nữa trầm giọng thúc giục, bên trong lời nói tràn đầy uy lực của thánh địa!
“Hỗn xược!”
“Cái gì một chỉ lạnh cửu châu!”