Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 222: Quyết định của Vân Tiên Khuyết




“Ngươi có ý gì?”

“Ngươi không được đi vào ngôi mộ này!”

Dịch Phong nhìn hắn trắng bệch, dạy bảo nói: “Mặc dù đã có nguy hiểm một lần, nhưng ngươi có thể chắc chắn rằng không có nguy hiểm nữa sao?”

“Tiên sinh, ngươi có ý gì, lẽ nào trong ngôi mộ này vẫn còn nguy hiểm sao?” Thanh Sơn lão tổ hỏi.

“Nếu không thì sao, ngươi đi thì kiểu gì cũng chết ở trong đó!”

Dịch Phong nghiêm nghị nói.

Tuy rằng hắn không thể nói là có nguy hiểm gì, nhưng với lão đầu già nua như Lục Thanh Sơn, cho dù từ trên đỉnh đầu đập xuống một cục đá, e rằng cũng phải nấc lên.

Hắn thật sự không đoán ra được, tuy rằng lão đầu này khá tốt, nhưng mà có hơi thiếu hụt trí thông minh.

Một ngôi mộ có động tĩnh lớn như này, là một ông già đã bước nửa bàn chân vào trong đất, thế mà cứ đau đáu mãi không quên, thật đúng là cạn lời.

Lời nói của Dịch Phong khiến sắc mặt Thanh Sơn lão tổ tái nhợt.

Đặc biệt là câu chắc chắn sẽ chết, khiến hắn toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Thấy Lục Thanh Sơn ngẩn người, Dịch Phong sợ lão đầu này không đoán ra được, thế là lại nhắc nhở nói: “Lão đầu, đừng nghĩ về nó nữa, dù cho thật sự không có nguy hiểm gì bên trong, ngươi qua vơ vét cũng không tìm được lợi ích gì đâu, sớm đã bị người nhanh chân đến trước rồi.”

“Không vơ vét được lợi ích gì, bị người nhanh chân đến trước ư?” Lục Thanh Sơn lại kêu lên: “Tiên sinh, ý của ngươi là…?”

“Ý trên mặt chữ, còn có ý nào gì khác sao?”

Dịch Phong đảo mắt khinh người.

Đây vốn dĩ là vậy, loại mộ này đừng nói là Thanh Sơn lão tổ, người tu luyện không biết đã đi bao nhiêu rồi, ngươi chạy cũng không nhanh bằng những người khác, cướp không được cũng đánh không được, nếu có điều tốt cũng bị người khác nhanh chân đến trước.

“Ta hiểu rồi, cảm ơn tiên sinh đã nhắc nhở.”

Lục Thanh Sơn kính cẩn gật đầu về phía Dịch Phong, sau khi uống hai ly rượu cùng Dịch Phong, vội vàng trở về Thanh Sơn Môn.

Vừa quay trở lại, Vân Tiên Khuyết đã dẫn theo hai lão già khí tức thâm hậu đến.

“Lão Lục, để ta giới thiệu với ngươi, hai người này là hai vị trưởng lão Dương Mộc và Dương Sâm của Phong Vân Cốc ta.” Vân Tiên Khuyết giới thiệu nói.

“Hân hạnh được gặp hai vị trưởng lão.”

Lục Thanh Sơn gật đầu, nhìn thấy khí tức trên người hai người, hẳn là hai vị Võ Tôn trong miệng Vân Tiên Khuyết nói.

Hai người liếc nhìn Lục Thanh Sơn, nhìn thấy là cảnh giới bán Tôn thì cũng hơi kinh ngạc, cũng không hề xem nhẹ, gật đầu đáp lễ một cái.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Vân Tiên Khuyết nói thẳng: “Lão Lục, ngươi suy nghĩ thế nào rồi, chỉ cần ngươi hợp tác với Phong Vân Cốc ta, hai vị Võ Tôn cùng với một bán Tôn là ngươi, không khó để thu vào những món bảo vật đó.”

Nghe xong, Lục Thanh Sơn im lặng.

Trong đầu, vang vọng là câu nói của Dịch Phong, sau khi thở dài xúc động nói: “Vân cô nương, thứ lỗi vì ta không thể đồng ý với ngươi được.”

Hai vị Võ Tôn nhíu mày.

Vân Tiên Khuyết cũng lộ ra vẻ khó tin, nàng không ngờ rằng, Lục Thanh Sơn lại có thể từ chối làm đồng minh.

Tuy nhiên, sau khi rút kinh nghiệm từ bài học trước, cô không trực tiếp trở mặt, hỏi: “Lão Lục, ngươi có thể cho ta biết nguyên nhân không?”

Lục Thanh Sơn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Quả thực, ta cũng rất rung động trước kho tàng này, nhưng nó cũng không đến mức khiến ta phải trả giá bằng mạng sống.”

Vân Tiên Khuyết khẽ mở đôi môi đỏ mọng, thốt lên: “Ý ngươi là, trong ngôi mộ này?”

“Đúng vậy.”

Lục Thanh Sơn trả lời: “Trong mộ này vẫn còn nguy hiểm lớn.”

Trong lúc nói, Lục Thanh Sơn nhớ đến câu “chắc chắn chết” mà Dịch Phong đã nói, hắn lại nói thêm: “Nếu ta đoán không sai, lần nguy hiểm tiếp theo sẽ còn kinh hoàng hơn lần trước!”

Vân Tiên Khuyết đờ đẫn.

Nguy hiểm lần trước, suýt chút nữa khiến mấy vị cao thủ Võ Tôn trong Tam Đại Môn Phái không thể ra ngoài được, nếu là nguy hiểm đáng sợ hơn, đây chẳng lẽ không phải, Võ Tôn nếu đi cũng không thể sống sót sao?

“Lại là lời tiên tri của vị đó sao?” Vân Tiên Khuyết nghiêm túc hỏi.

“Ừm!”

Lục Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu.

“Hừm, vớ vẩn!”

Tuy nhiên, Dương Mộc lại phát ra giọng điệu khinh thường, trầm giọng nói: “Cái gì mà tiên tri hay không tiên tri, mặc dù lần trước là bất ngờ, nhưng lần này là hai Võ Tôn, lẽ nào vẫn không xử lý được một ngôi mộ bé nhỏ?”

Vân Tiên Khuyết cũng nhìn Lục Thanh Sơn.

Rõ ràng vẫn đang dò hỏi, hai vị Võ Tôn cao thủ còn chưa đủ sao?

Thấy vậy, Thanh Sơn lão tổ lắc đầu thở dài: “Nếu như đủ rồi chúng ta nói việc khác đi, thật ra cho dù không có nguy hiểm, chúng ta đi cũng vô dụng.”

“Ngươi có ý gì?”

Vân Tiên Khuyết vội hỏi.

“Bởi vì…”

Con ngươi Lục Thanh Sơn co rút lại, nghiêm túc nói: “Thứ trong mộ, đã bị người nhanh chân đến trước rồi.”

“Cái gì?”

Vân Tiên Khuyết kinh ngạc đứng lên, trong miệng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được?”

“Hừ, nói xằng nói bậy!”

Tuy nhiên, Dương Mộc bên cạnh trực tiếp phản bác lại: “Bị người nhanh chân đến trước, ngươi bịa đặt cũng không cần viết nháp nhỉ, đến nay cơ quan trong mộ mới biến mất, trước khi cơ quan biến mất, vốn dĩ không ai có đủ khả năng tiến vào trong, bởi vì cho dù Võ Tôn tiến vào cũng chỉ có chết, nhưng ngươi lại nói đồ vật trong mộ bị người nhanh chân đến trước, thật là vô lý.”