Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 221: Lại hỏi tiên sinh




“Đồng thời, ta cũng khuyên Vân cô nương, tốt nhất không nên tự mình thăm dò tiên sinh, tuy rằng ta biết Phong Vân Cốc rất mạnh mẽ, nhưng nếu làm cho tiên sinh không thích, e rằng Phong Vân Cốc không đủ sức gánh cơn tức giận của hắn đâu!” Lục Thanh Sơn híp hai mắt lại, nghiêm túc nhắc nhở.

Vân Tiên Khuyết không tức giận, trái lại còn rất ngạc nhiên.

Xem ra, người mà Lục Thanh Sơn nói ra còn lợi hại hơn tưởng tượng của nàng!

Nếu không, với tư cách là một cao thủ bán Tôn, Lục Thanh Sơn cũng sẽ không nói điều này.

Nàng gật đầu.

Do Lục Thanh Sơn không muốn nói thêm nên nàng không hỏi thêm nữa, thay vào đó, nàng chuyển chủ đề và nói, “Lão Lục, hai vị Võ Tôn khác từ Phong Vân Cốc đang trên đường đi đến đây, vì lấy báu vật và tài nguyên khác, hiện tại nguy hiểm trong mộ đã qua đi, chỉ cần tranh giành với các thế lực khác, nên ta lại mời ngươi liên minh với Phong Vân Cốc ta một lần nữa, ngươi thấy như thế nào?”

“Suy cho cùng thì có lẽ ngươi cũng nghe nói rồi đó, ngoại trừ thánh vật trong đại điện, còn có rất nhiều tài nguyên khác, đối với người Thanh Sơn Môn, thứ này hẳn là rất quan trọng nhỉ?”

Nghe vậy, Lục Thanh Sơn rơi vào trầm tư.

Thành thật mà nói, hắn thực sự rung động rồi.

Bởi vì nguy hiểm thực sự đã trôi qua, và những lời của tiên sinh cũng đã linh nghiệm, điều này cũng có nghĩa là, sẽ không có nguy hiểm lớn trong lăng mộ.

Tuy nhiên, hắn ta không đồng ý ngay mà nghĩ lại rồi nói: “Như này đi Vân cô nương, dù sao thì cơ quan trong mộ vẫn còn một thời gian nữa mới biến mất hết, trước lúc đó cũng sẽ không sợ có người nhanh chân đến trước, cho nên ngươi hãy để ta suy nghĩ trong một hai ngày rồi mới đưa ra tính toán, được chứ?

“Được rồi, ta đợi tin tức từ ngươi.”

Vân Tiên Khuyết đứng dậy rời đi.

“Rốt cuộc có nên đi hay không đây?”

Sau khi Vân Tiên Khuyết rời đi, Lục Thanh Sơn nhắm mắt suy nghĩ, hồi lâu sau hắn mới quyết định hỏi tiên sinh.

“Tinh!”

“Chúc mừng kí chủ, thư pháp đã đạt tới cảnh giới sánh vai cùng thần!”

Trong võ quán, Dịch Phong đặt bút lông trong tay xuống, nghe giọng nói truyền tới trong đầu, lộ ra nụ cười hài lòng.

Trong bốn kỹ năng cầm kỳ thi hoạ, ngoài “kỳ” ra, ba kỹ năng còn lại cuối cùng cũng sánh vai cùng thần rồi.

Chỉ cần kỹ năng đánh cờ cũng được phát huy để sánh vai cùng thần, thì nhiệm vụ cầm kỳ thi họa cũng sẽ hoàn thành.

Tất nhiên.

Hắn hoàn thành nhiệm vụ chỉ để không bị đòi lại võ quán, còn về phần thưởng hắn không mong đợi chút nào.

Thú cưỡi?

Hầy!

Đừng nói là mong đợi, thậm chí là còn có một chút đau đầu.

Bởi vì có một Khô Lâu đã quá đủ rồi, nếu như lại là một thứ khác tương tự như vậy, không chừng có thể bị đau tim bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, giọng nói của Lục Thanh Sơn từ ngoài cửa truyền đến.

Chỉ thấy hắn lại cầm đến vài vò rượu ngon, có vẻ ngon hơn lần trước.

“Ngươi, xem cái lão già ngươi này, đến thì cứ đến, còn cầm theo mấy thứ làm gì.” Dịch Phong cười trêu chọc, nhưng nhanh chóng dùng hai tay đón lấy mấy bình rượu ngon trong tay Lục Thanh Sơn.

“Chuyện tiên sinh nói, đều nên làm, và cũng cảm ơn tiên sinh lần trước đã nhắc nhở ta.” Lục Thanh Sơn nói với lòng biết ơn.

“Nhắc nhở lần trước, nhắc nhở cái gì?” Dịch Phong có chút khó hiểu.

Thấy vậy, Lục Thanh Sơn đã thầm kinh hãi, mộ của Võ Thánh, tiên sinh thật sự không quan tâm chút nào!

Thế là hắn giải thích: “Đó là ngôi mộ mà ta đã bàn bạc với ngươi lần trước, đúng như dự đoán của tiên sinh, trong đó xảy ra rắc rối lớn làm chết rất nhiều người. May mà ta đã được tiên sinh nhắc nhở là không nên đi, vậy nên mới nhặt lại được một cái mạng.”

“Hóa ra là việc này, quả nhiên là như vậy.”

Dịch Phong vẫy tay cười nói, thật ra chuyện này cũng không có gì đáng suy nghĩ, lăng mộ của người tu luyện, làm sao có chuyện không gặp phải nguy hiểm cơ chứ!

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dịch Phong, Lục Thanh Sơn lộ vẻ mặt ngưỡng mộ.

E rằng cũng chỉ có mình tiên sinh, mới có thể nói dửng dưng như vậy.

“À… tiên sinh, thật ra lần này ta đến đây, ta vẫn muốn hỏi thăm về ngôi mộ, vì trong ngôi mộ đã xảy ra nguy hiểm rồi, nếu ta vào lại cũng không có nguy hiểm gì lớn chứ?” Thanh Sơn lão tổ hỏi lại.

“Ngươi còn muốn đi vào?”

Dịch Phong vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Thanh Sơn lão tổ xấu hổ gật đầu.

Rốt cuộc, theo những gì hắn được biết từ Vân Tiên Khuyết, ngoại trừ những bảo vật thành phẩm trong ngôi mộ, còn có rất nhiều dược phẩm và công pháp, có thể không có ích lợi gì nhiều đối với Thanh Sơn lão tổ hắn, nhưng cũng không thể thiếu cho sự phát triển của một tông môn.

“Ôi, ngươi, ngươi.”

Thấy Thanh Sơn lão tổ thật sự có dự định như vậy, Dịch Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhìn thấy Dịch Phong thở dài, Thanh Sơn lão tổ căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tiên sinh thở dài là có ý gì?”