Lần này thì hay rồi.
Hai người càng tò mò hơn, trực tiếp gánh phân sau lưng đến gần Dịch Phong!
Dịch Phong vội vàng bịt mũi lại, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ!
“Dừng!”
Hai người nghe tiếng sững sờ, lúc này mới nhớ đến cái gùi ở sau lưng, gượng cười đứng ở phía xa hành lễ.
“Dịch huynh đệ chê cười…”
“Chúng ta chỉ là tò mò, nhất thời kích động quên mất bảo vật ở phía sau lưng, mong Dịch huynh đệ đừng trách.”
Dịch Phong đối với bọn họ có ân, còn từng tặng cho hai bảo kiếm lớn, đương nhiên hai người đặc biệt khách khí với Dịch Phong, lúc này không quân tâm đụng chạm, cả mặt đều là thần sắc lúng túng.
Nhìn dáng vẻ hiền lành kia, trong lòng Dịch Phong cũng âm thầm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai lão ca này, con người rất tốt.
Ngày trước giao tình của Dịch Phong và hai người cũng không tệ, người ta từng hướng dẫn hắn làm mì long tu, gần đây nghe nói hậu viện Phó Nam Thiên đầy phân, đã khiến cho bốn phía chướng khí mù mịt, còn tìm cho hắn một căn nhà để ở tạm.
Luận phẩm đức tính tình, đúng là không có gì để nói.
Đáng tiếc, gần đây bọn họ giống như là tẩu hỏa nhập ma, muốn tìm cảm ngộ đại đạo phân gì đó.
Cũng không biết là tin tà của ai…
Đối mặt với bạn tốt lúng túng tạ lỗi như vậy, Dịch Phong đúng là dở khóc dở cười, chỉ có thể rộng lượng khoát tay.
“Không sao.”
“Mọi người đều là bằng hữu, yêu thích khác biệt có thể hiểu được. Có điều ta vẫn là muốn khuyên hai người, tốt nhất đừng đi nhặt phân nữa, e rằng thứ này không có tác dụng gì đâu.”
Hai sư huynh đệ nghe xong quay ra nhìn nhau, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Nhìn tư thế kia, giống như là xem thường lời nói của Dịch Phong, muốn chuẩn bị lên tiếng giải thích mấy câu.
Đúng lúc này.
Đột nhiên trong thôn náo loạn lên!
Chỉ nghe mấy tiếng nổ mạnh, mặt đất hơi rung chuyển, có không ít người đều bị kinh động, đến Cổ Thánh Lạc Hồng Phi gần đây chưa bao giờ lộ diện, cũng cả người mùi phân xuất hiện ở cửa thôn.
Một nhóm lão ca cũng không rõ đã xảy ra cái gì, đều cả mặt thần sắc nghi hoặc.
Ngay sau đó, đã thấy Phó Nam Thiên chạy trốn ở trên không trung.
Phía sau hắn, mấy vị mỹ phụ phong vận dư âm đang ngự không điên cuồng đuổi theo, mấy người vừa che mũi vẻ mặt vừa hung dữ, lên tiếng không ngừng mắng!
“Phó Nam Thiên, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Ta nói mấy ngày gân đây không thấy đưa cơm canh đến, hóa ra ngươi đã sớm âm thầm gặp mặt riêng tư với những ngươi khác, thậm chí gần đây còn ở trong nhà mê mẩn đống phân, ngươi thấy có lỗi với lời thề lúc trước của mình không?!”
“Họ Phó kia, không phải ngươi nói đời này kiếp này chỉ có một mình ta sao, vì sao còn có thể dây dưa cùng với những hồ ly tinh này!”
“Ta mới là duy nhất!”
“Ngươi nói không tính, để cho Phó Nam Thiên nói!”
Tiếng mắng của mấy mỹ phụ càng ngày càng quyết liệt, dần dần phát triển thành trợn mặt đối mặt lẫn nhau, còn chưa đuổi kịp Phó Nam Thiên, nhưng đã có dấu hiệu tự đấu đá nội bộ.
Cũng may cuối cùng đám người này cũng đi xa, động tĩnh hò hét ầm ĩ xem như cũng lắng lại.
Cây cổ thụ ở cửa thôn.
Dịch Phong và một đám lão ca nhìn đến tấm tắc lấy làm lạ, dường như ăn dưa đến no rồi.
“Mấy vị lão ca, những đại tỷ này đều là ai vậy?”
“Dịch huynh đệ hỏi rất hay, ta cũng muốn biết…”
“Nữ tử váy dài màu tím kia, tại sao ta chưa từng gặp?”
“Người váy đen lão phu cũng chưa từng gặp, đúng là có chút dư âm phong vận…”
“Không ngờ được, tên Phó Nam Thiên này lại lợi hại như thế, đồng thời dây dưa với nhiều người như vậy, tu vi của hắn ta cũng chỉ như thế, mà lại có loại bản lĩnh này, đúng thật là kim cương bất hoại kim thận!”
“Đây lẽ nào là dính một người là chó, dính ngàn người thì là ngao (chó ngao) rồi?”
“Quan tâm làm gì, đều không có liên quan đến chúng ta, lão phu còn phải đi phơi phân, xin lỗi không tiếp được nữa…”
Sau khi âm thầm nghị luận một hồi, mọi người tràn ngập cảm khái.
Hình như Cổ Thánh Lạc Hồng Phi đã đắm chìm ở trong đạo phân, chớp mắt đã rời đi, những người còn lại cũng học theo, không kịp chờ đợi tiếp tục bận công việc của mình.
Nhìn thấy bốn phía không có người nào quấy rấy nữa, vốn dĩ là thời gian phơi nắng tốt nhất, nhưng khổ nỗi trong không khí tràn ngập mùi phân, cuối cùng vùng đất thuần khiết cuối cùng cũng đã bị làm ô nhiễm, đã không thể nào đứng yên được nữa.
Dịch Phong chỉ có thể bịt mũi, im lặng thở dài trở về nơi ở.
Nói ra cũng kỳ lạ.
Hắn mới trở về không lâu, cơn buồn ngủ lại đột kích lần nữa, hình như gần đây thân thể càng ngày càng mệt mỏi, khiến hắn khó mà tự kìm chết, bất giác đã chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ hồ, đột nhiên Dịch Phong đã đặt chân đến một trận đại chiến khoáng thế chân chính, cường giả nhiều như biển khó mà đếm hết, đại năng tuyệt đỉnh phất tay là có thể phá hủy tinh thần!
Trong chiến trường, tiếng chém giết chấn động vũ trụ, máu và nước mắt đan xen trong dòng sông thời gian vô tận.