Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2207 - Địch nhân vốn có 2




Hai người kinh nghi lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ chấn động.

“Người đến đêm qua vẫn chỉ là lâu la?!”

“Chuyện này!”

“Nhị công tử, thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một chút, nếu như người giật dây của đối phương đến, thì phải làm như thế nào?”

“Nhị công tử minh giám, lo lắng của Khương lão không phải không có lý, tu vi của ngài và các vị đại nhân còn chưa viên mãn, mấy vị hộ pháp đại nhân cũng không biết có thể ngăn cản được người đến hay không…”

Tiếng hỏi khiến cho xung quanh yên tĩnh, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm vô cùng sợ hãi.

Trong chớp mắt.

Gần trăm người ở trên công trưởng sửa đường, đều căng thẳng nhìn về phía Ngô Đào.

Dưới ánh nhìn chằm chằm căng thẳng của mọi người, Ngô Đào lại là cười nhạt một tiếng.

“A…”

“Đám tiểu nhân kia, chỉ dám đánh lén ở trong bóng tối, vĩnh viễn đều là bộ tác phong âm trầm tiểu nhân này, chỉ riêng danh tiếng của sư tôn, đã bị hù dọa cho đến bây giờ, tuyệt đối sẽ không dám tùy ý đến đây.”

“Cho dù thỉnh thoảng có mấy tên không biết sống chết, nhiều lắm cũng chỉ là trung tầng của bọn chúng. Loại mặt hàng kia, chỉ cần một ngón tay của đại hộ pháp, cũng đủ cho người đến tan thành mây khói!”

Si…

Trong nháy mắt xung quanh kinh hãi đến hít vào khí lạnh!

Trong đám người bao gồm cả Hùng Phấn, cũng bị lời này khiến cho con ngươi chấn động.

Kẻ địch có từ trước cường hoành đến mức vượt xa kiến thức của bọn họ, chỉ riêng lâu la đã khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra sợ hãi, căn bản không dám tưởng tượng chủ nhân ở phía sau màn mạnh mẽ như thế nào.

Tuyệt đối không ngờ được.

Cho dù cường hoành đến như thế, cũng phải sợ hãi tên tuổi của tiên sinh, thậm chí ở dưới tay của đại hộ pháp, đến ngón tay cũng không so sánh được?

Thế này thì còn sợ cái gì!

Đảo Ám Ảnh chúng ta, quả nhiên nội tình thông thiên!

Trong nháy mắt.

Sắc mặt mấy trăm người đỏ lên, thần sắc kích động không ngừng lan tràn, trong mắt lòng tin và sự tự hào so với ngày trước càng nồng đậm hơn, rất nhanh đã được đưa vào bên trong công việc lao động của mọi người!

Thậm chí cha con Hùng Phấn còn nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy nhiệt tình cả người không có chỗ nào phát tiết, gấp đến nhìn xung quanh, trực tiếp tháo cà vạt ra, cướp lấy cuốc sắt của công nhân ở bên cạnh, bắt đầu vùi đầu vào làm việc.

Bên trong mảnh khí thế ngất trời, chỉ còn lại hai công nhân cả mặt ngơ ngác!

Nhìn thấy tâm cảnh của mọi người đã ổn định.

Ngô Đào quay người đút tay vào túi tiếp tục cất bước, dáng người lạnh lùng khiến cho trong lòng mọi người có cảm giác an ổn vô hạn.

Nhưng khi đi trên đường phố.

Biểu cảm lười biếng trên mặt Ngô Đào cũng yên lặng tiêu tán, thay vào đó là thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, ngước mắt nhìn lên chân trời, trong đáy mắt lóe lên chút âm thầm lo lắng.

Những tên đáng chết kia, đã bắt đầu rục rịch.

Thời gian càng ngày càng ít.

Lâu đại gia, rốt cuộc ngươi và mấy vị còn lại tiến triển như thế nào rồi?

Sư tôn, khi nào người mới có thể trở về…?

Chớp mắt đã là mấy ngày sau.

Chấn động ở đảo Ám Ảnh đã lắng lại, quảng trường lại lần nữa vang lên vũ khúc, khắp nơi đều là cảnh tượng một mảnh bận rộn, tâm của mọi người đã dần dần ổn định lại, khôi phục trở về bầy không khí cuộc sống tự tin vui tươi lúc trước.

Nhưng sau sự việc nho nhỏ này xen vào, có không ít người bắt đầu nhớ đến tên tuổi của tiên sinh, rất nhiều đệ tử thân truyền, cũng bắt đầu nhớ mong sư tôn đã lâu chưa gặp mặt.

Có người duy đoán Dịch Phong đang ở tận cùng của tinh hải vô tận, cũng có người cho rằng hắn đang ở trong một bí cảnh vô thượng khổ tu, thậm chí còn có người cho rằng Dịch Phong đã sớm siêu thoát khỏi thế giới này.

Bất luận nhiều đệ tử, hay là nhóm người của đảo Ám Ảnh, tất cả mọi người đều coi Dịch Phong là sự tồn tại chí cao vô thượng, khó mà xác định hắn ở chỗ nào.

Chưa bao giờ có người nào ngờ được, thật ra Dịch Phong đang ở ngay trong Vân Tinh.

Cách đảo Ám Ảnh chưa đến trăm triệu dặm, bên trong một thôn nhỏ ẩn thế.

Lúc này đang là buổi chiều, ánh nắng tươi sáng.

Dịch Phong rời giường chưa bao lâu, vừa ăn xong cơm trưa, đang ngồi phơi nắng ở ngay dưới tán cây ở cửa thôn, hắn thậm rãi yên lặng sờ cây cỏ đang ngậm ở trong miệng, khiến cho Túy Vô Nhai vừa mới trở về tò mò nhìn chăm chú.

“Dịch huynh đệ, ngươi đây là tiên thú gì vậy?”

Ngụy Đông Hải cũng cả mặt tò mò, đến gần ngó nhìn trái phải.

“Tiên thú này… Tại sao càng nhìn càng giống một con ốc sên. Thứ này chậm chạp như vậy, có thể có tác dụng gì chứ?”

Hai lão đầu đeo giỏ trúc ở sau lưng, đến gần nhìn chằm chằm một hồi, không có một chút bào chú ý đến đống phân mùi nồng đậm ở sau lưng, một luồng khí nóng màu lúc đang lên men tiêu tán ra ngoài.

Bọn họ đến gần như được mấy giây.

Hai cái ăng ten trên đầu Mạn Mạn đã run lên, sau đó “hưu” một tiếng hóa thành lưu quang chui vào trong chiếc nhẫn của Dịch Phong.