Nếu như không có một chút hứng thú hưởng thụ, vậy thì tu tiên có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ như thế, trong lòng Dịch Phong cũng dễ chịu hơn không ít.
Đúng vào lúc hắn đang thưởng thức trà xanh, đột nhiên một mùi hôi thối từ hậu viện truyền đến.
Mùi vị đó thật sự có chút gay mũi, có thể so với năm mươi cái nhà xí, khiến cho Dịch Phong vội vã che mũi, cả mặt tức giận đi về phía hậu viện!
“Mẹ nó, ai tùy tiện lấy phân ở đây…?”
Vừa mới đi đến hậu viện, tiếng mắng của Dịch Phong còn chưa dứt, trong giọng nói đã lộ ra vẻ kinh nghi.
Trong tầm mắt.
Phó Nam Thiên và mấy lão đầu đang không ngừng tranh cãi, không biết là tìm ở đâu được cái cào, cầm ở trong tay không ngừng tranh đấu.
“Túy Vô Nhai! Ngươi dám cướp cơ duyên của lão phu?”
“Phó Nam Thiên, ngươi có bao nhiêu phân, chia cho chúng ta một chút thì có làm sao!”
“Vớ vẩn! Đây là lão phu vất vả lắm mới tìm được ở bên ngoài, các ngươi muốn, vậy thì dùng bản lĩnh của mình đi tìm đi!”
“Mẹ nó, ngươi…”
Mấy lão đầu tranh cãi đến mặt đỏ đến mang tai, vì một đống phân ở giữa mà không ai nhường ai, hình ảnh kia đừng nói có bao nhiêu quỷ dị, Dịch Phong cũng nhìn đến cả người choáng váng.
Hay lắm…
Chỉ mới thấy cướp người giật tiền, chưa bao giờ thấy cướp phân người!
Mấy lão đầu này, đúng thật là biết chơi.
Đặc biệt yêu thích như vậy, đến biến thái nghe thấy cũng cảm thấy biến thái.
Dịch Phong càng nhìn càng kinh nghi, chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt, không kìm được lên tiếng hỏi.
“Ừm…”
“Mấy vị lão ca, lẽ nào đống phân này có bảo bối nào đó? Mới khiến cho các ngươi để ý như vậy?”
Lời này vừa nói ra.
Mấy người nghe tiếng ngoái nhìn.
Túy Vô Nhai và Ngụy Đông Hải từng được Dịch Phong tặng cho bảo kiếm, đương nhiên thái độ vô cùng tốt, cho dù vừa rồi mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng quay đầu vẫn là mỉm cười ôm quyền
“Dịch huynh đệ!”
“Ngươi có chỗ không biết, phân của những dị thú này cũng không có gì hiếm lạ, chỉ là có chút tác dụng đối với chúng ta, cho nên mới coi trọng như thế.”
“Không sai! Thứ chúng ta tranh giành không phải là phân, mà là cơ duyên! Chỉ cần thông qua việc quan sát đủ loại phân, chúng ta sẽ có thể cảm ngộ được đại đạo phân!”
Hai người nói đến ra hình ra dáng, Dịch Phong lại nghe đến hai mắt trợn tròn.
“Đại đạo phân…?”
“Nghe thế nào cũng là bộ dáng không đáng tin, tu luyện còn có thể liên quan đến phân?”
Ai ngờ được hắn vừa mới nói nghi vấn ra khỏi miệng, hai huynh đệ đã lập tức cười lớn.
Phó Nam Thiên cũng mỉm cười quay đầu, hai đầu lông mày hiện lên thần sắc kiêu ngạo.
“Tiểu tử, đây chính là ngươi kiến thức nông cạn!”
“Nói thật cho ngươi biết, đại chiến khoáng thế mà lúc trước chúng ta nhìn thấy, đã tận mắt chứng kiến một vị đại năng tuyệt thế ra tay, thuật thần thông vô cùng đáng sợ!”
“Nhiều lần tìm hiểu mới biết được, vị đại năng kia là dùng phân nhập đạo, nên mới có được thành tựu như hiện tại!”
“Loại thần thuật vô thượng này, tuyệt đối không phải là điều mà ngươi có thể lĩnh hội!”
“Bây giờ lão phu đã góp nhặt được phân của tất cả dị thú ở quanh đây, so với bất luận người nào đều có thêm cơ hội nhập đạo hơn, nếu như ngươi sớm bài làm sư, lão phu sẽ chia cho ngươi mấy đống, thế nào hả?”
Mặc cho Phó Nam Thiên nói đến ra hình ra dáng, Dịch Phong chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Để ý đến đống phân đối phương khẽ đẩy dưới chân kia, được bảo vệ giống như là chí bảo, hắn chỉ cảm thấy một hồi ghê người, lắc đầu liên tục.
“Không cần, không cần…”
Dịch Phong không tin cái gì mà đại đạo phân.
Nếu như nhìn một đống phân có thể trở nên mạnh mẽ, vậy thì lúc trước lão đầu đổ phân cho mình, chẳng phải là lợi hại chọc trời rồi?
Điều này rõ ràng là nói linh tinh!
Hơn nữa, nếu như thật sự có đại năng lợi hại như vậy, thì tại sao lại tùy tiện nói ra con đường tu luyện của mình?
Đoán chừng, có lẽ người ta thuận miệng nói qua loa, ngược lại bọn họ lại tin là thật.
Mấy lão ca này, đúng thật là nhân tài.
Về phần chuyện tu luyện đạo phân, Dịch Phong không có một chút hào hứng nào!
Bất luận là tu sĩ Vân Tinh, hay là Ma tộc bị tiêu diệt, trong mắt Dịch Phong đều là gà nhỏ, có cái gì để ham học chứ?
Chớp mắt.
Mấy lão đầu lại bắt đầu cãi nhau, Dịch Phong nhìn đến cả mặt bất đắc dĩ, nhìn thấy bọn họ sắp vẫy mục tiêu động thủ, rất có khả năng là tranh giành cả chín ngày.
Để tránh bị đánh nhầm, Dịch Phong nhanh chóng bịt mũi chạy trốn.
Mãi đến khi đi ra đến ngoài sân, hắn vẫn như trước chạy không ngừng, một đường chạy đến cửa thôn, mới mở lớn miệng không ngừng hô hấp không khí mới mẻ.
Không bao lâu sau.
Túy Vô Nhai và Ngụy Đông Hải thở phì phò bay qua không trung, trong tay nắm chặt cái cào, trong miệng hùng hùng hổ hổ!
“Đáng giận!”
“Lão đầu này đúng là lòng tham không đáy, một người lại bá chiếm nhiều cơ duyên như thế!”