Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2182 - Ai mà không có thần thông?




“Ta còn tưởng rằng Ma tộc hung tàn như thế nào, có cái gì đáng sợ chứ, vốn dĩ cho rằng có thể hoạt động gân cốt một chút, kết quả chỉ như thế này?”

Chỉ chỉ chỉ chỉ như thế này?

Thanh âm giọng nói cũng không lớn, ở trong chiến trường uy thế ngập trời gần như khó mà nghe rõ, nhưng lại giống như có ma lực vậy, âm thanh không ngừng vang vọng ở bên tai mấy vị tiền bối Thượng Cổ.

Chỉ một chốc.

Lôi Thiên Tuyệt sửng sốt.

Mấy vị đạo hữu ở bên người cũng hoảng hốt ngoái đầu nhìn lại, dáng vẻ cả mặt giống như gặp quỷ vậy!

Các tiền bối một khắc trước vẫn còn tràn ngập vẻ quyết tuyệt, đột nhiên cả mặt biến đổi thành thần tình mơ hồ, ngơ ngác cứng người đứng tại chỗ, có chút khó mà tin được lỗ tai của mình.

Chỉ như thế này?

Đứng trước mặt khí tức đáng sợ như vậy, vậy mà còn có thể nói ra đánh giá khinh thường như vậy?

Đại ca!

Đây chính là thần thông huyết mạch của Ma tộc đó!

Cho dù cùng là thần thông, lúc này Ma tộc thể hiện ra uy thế vượt xa vừa rồi, khí tức tiêu tán ra cũng thâm ảo đáng sợ, truyền thừa thần thông tầm thường còn xa mới có thể bằng.

Chỉ vừa đối mặt cả nhận dư ba, trong lòng Lôi Thiên Tuyết đã sắp tuyệt vọng rồi!

Lôi Thiên Tuyệt biết rõ sự đáng sợ của thần thông Ma tộc.

Nếu như muốn giao thủ chính diện.

Trừ phi…

Có tư chất nghịch thiên, mới có thể vượt qua bình cảnh Pháp Sơ, bước vào cảnh giới Pháp Thành, đến lúc đó có lẽ sẽ có cơ hội lĩnh ngộ thần thông, độc thành đại đạo!

Cho dù là như vậy, lĩnh ngộ thần thông và huyết mạch thần thông ai mạnh ai yếu, cũng cần có thiên tư và cảm ngộ quyết định, thắng bại khó mà kết luận!

Nhưng mà.

Hoang Cảnh Pháp Thành là cảnh giới hư vô mờ mịt như thế nào, nó chỉ từng xuất hiện trên con đường tiên sơ khai nhất mở ra thời đại Hoang Cổ trong truyền thuyết, cho dù là người kinh tài tuyệt diễm như Khương Nguyên, trải qua mấy kỷ nguyên ngủ say, cho đến bây giờ cũng khó nhìn thấy một chút cơ duyên kia.

Bước vào Hoang Cảnh Pháp Thành trong truyền thuyết, bản thân mới có khả năng cảm ngộ thần thông, đây cũng chỉ là điều kiện cơ bản để giao thủ với chín đại Ma tộc bây giờ mà thôi.

Không nói khoa trương chút nào, huyết mạch thần thông của Ma tộc chính là thứ mạnh nhất đương thế.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.

Khoảnh khắc này.

Thế mà Lục Thanh Sơn lại lên tiếng khinh thường, giống như là nhìn thấy cái gì đó rác rưởi trên phố lớn vậy, nghe đến có chút hứng thú, nhưng phảng phất như lại không dựng lên được tinh thần.

Cho dù biết rõ nội tình đảo Ám Ảnh phi phàm, vị Lục đại sư này cũng rất có địa vị, nhưng lời nói khoa trương này, có phải là có chút quá không bình thường rồi không?

Có lẽ là nhìn thấy Ma tộc cường hoành, Lục đại sư bị hù dọa đến nói linh tinh rồi đi?

Hay là vì để trấn an lòng quân, nên mới ra vẻ tư thế khinh thường lên tiếng như vậy?

Vốn dĩ cho rằng, các vị đại năng của đảo Ám Ảnh cao thâm khó lường, cho dù Ma tộc mạnh mẽ như thế, cũng có thể có một chút hy vọng mong manh, mọi người mới nghĩ đến liều mạng một lần.

Lúc này nghe thấy lời nói không bình thường như vậy, Lôi Thiên Tuyệt không khỏi cảm thấy mấy phần bi thương.

Lẽ nào, thật sự đến hi vọng cuối cùng cũng bị cắt đứt sao?

Nghĩ đến đây.

Thần sắc Lôi Thiên Tuyệt trở nên bi thương, trong đáy mắt hiện lên đủ loại không cam lòng!

Đúng vào lúc này.

Lại có một âm thanh phụ họa lên tiếng, ngữ khí càng thêm tùy ý.

“Ai nói không phải chứ?”

“Chẳng qua chỉ là thần thông mà thôi, đáng để ngông cuồng như thế sao? Ta thấy thần thông của bọn chúng cũng chỉ như thế, xem ra Ma tộc này cũng là người chưa từng nhìn thấy việc đời gì mà.”

“Mà thôi”, “chỉ như thế”, “chưa từng nhìn thấy việc đời”…

Chỉ mấy câu nói, đã trực tiếp khiến cho Lôi Thiên Tuyệt dâng lên lửa giận, mấy người tiền bối Thượng Cổ còn lại cũng là con ngươi trợn tròn.

Nếu không phải đạo tâm cứng cỏi, e rằng bọn họ đã lập tức muốn lên tiếng mắng chửi ngay tại chỗ!

Dù sao Lục đại sư cũng là nguyên lão của đảo Ám Ảnh, cho dù lời nói có không bình thường, ít nhiều có lẽ cũng có chút đạo lý, không phải là điều mà người bình thường có khả năng lĩnh hội.

Nhưng cách dùng từ và ngữ khí vào khoảnh khắc này, quá bất hợp lý rồi.

So với Lục đại sư còn quá đáng hơn!

Lời nói tùy tiện kia, đến một chút kính sợ tối thiểu cũng không có, người không biết, còn tưởng rằng đang nói dê bò lợn chó gì, tiện tay là có thể làm thịt chứ!

Cũng không biết là ai đang giả mạnh, quả thực không biết trời cao đất dày mà.

Mấy người yên lặng nhìn nhau ngước mắt nhìn theo tiếng nói, trong mắt cũng lại lần nữa choáng váng.

Người lên tiếng, chính là Ngô Vĩnh Hồng!

Tại sao vị nguyên lão đảo Ám Ảnh này, cũng bắt đầu tùy tiện nói lung tung rồi?!