“Phong hiền đệ, đệ và ta giao tình nhiều năm, ta mới nói ra đại kế trong lòng, không thể do dự thêm nữa!”
Nghe xong, Phong Cửu Tiêu cũng kinh ngạc đến đứng dậy.
Phong Cửu Tiêu hiểu rõ tính tình của Lôi Thiên Tuyệt, nhìn thì có vẻ bạo lực cường thế, nhưng thật ra tâm tư che giấu, là điều người khác không ngờ được, phần dã tâm lòng riêng này đã lớn đến mức này.
Vượt lên trước chiếm tiên cơ trở thành Tinh chủ, nắm giữa toàn bộ tài nguyên của tinh hệ!
Dư vị của lời nói này, khiến cho trong lòng Phong Cửu Tiêu có chút dao động, sau khi trầm ngâm mấy giây, hắn ta cũng chuẩn bị lên tiếng đồng ý tất cả.
Đúng vào lúc này.
Mặc đất truyền đến chấn động đáng sợ!
“Oành!!!”
Hai người vô cùng hoảng sợ nhìn sau, lộ ra thần tình bối rối có tật giật mình!
“Tình huống như thế nào?”
“Bí cảnh này của ngươi không phải là nơi người thường có khả năng nhìn thấu được, vì sao lại có khí tức đến đây, lẽ nào Khương Nguyên phát giác được cái gì rồi!?”
Đối mặt với câu hội gấp gáp của Lôi Thiên Tuyệt, Phong Cửu Thiên cũng hoảng hồn.
Hắn ta vội phóng ra thần thức, nhìn thấy rõ trên mặt đất chẳng qua chỉ là năm khuôn mặt lạ lẫm, thì mới mở mắt ra, hơi mỉm cười khoát tay.
“Không sao.”
“Chẳng qua chỉ là mấy con sâu kiến, sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.”
“Lôi huynh không cần kinh hoảng, việc này đầu tiên cứ gác sang một bên, đợi ta xử lý xong mấy con sâu kiến này, rồi sẽ hiển lộ thần hổn thương nghị rõ ràng với huynh.”
Sau một câu đó.
Hư ảnh của Lôi Thiên Tuyệt tiêu tán vô hình, Phong Cửu Tiêu đẩy ra hư không dậm chân.
Đợi đến khi thân hình hắn ta bước ra ngoài, thì đã ở bên trên hoang mạc vô tận.
Hắn ta híp mắt liếc nhìn đến.
Chỉ thấy biển cát chân trời, đang có mấy tu sĩ lờ mờ dậm chân đi đến, tất cả cùng gánh một bộ quan tài, thoạt nhìn giống như muốn chôn cất người nào đó, dưới chân cũng là không ngừng bước, nhìn có vẻ rất khôi hài không nói nên lời.
Mấy tên hề này, chôn cất quan tài lại dám chạy đến trên đầu của mình, còn mưu đồ quấy rối đại kế bí mật, đúng thật là chết muôn lần cũng khó mà hết tội!
Đôi mắt Phong Cửu Tiêu trở nên lạnh lẽo, sau khi tay trải thả lỏng, tay phải đã chỉ một điểm ra ngoài hư không!
Bản tôn đại hiền Thượng Cổ ra tay, uy thế đáng sợ như thế nào.
Cho dù chỉ tùy ý chỉ một điểm, cũng khiến cho đất trời biến sắc, tuyệt đối không phải là điều người khác có thể so sánh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được linh khí hội tụ thành thực chất, khuấy động biển cát cuồn cuộn lao về phía trước!
“Oanh!”
Cuồng phong gào thét, sóng cát cuồn cuộn che khuất bầu trời.
Chớp mắt, đã bao phủ năm người đang khiêng quan tài kia!
Bão cát thấu trời, phảng phất như không có một chút đường sống nào.
Nhưng năm huynh đệ vẫn như trước khiêng quan tài đi về phía trước, không thấy hành động gì đã xuyên qua bão cát, thân ảnh lấp lóe, chớp mắt đã ở trăm trượng trước mặt.
Trong nháy mắt.
Trong lòng Phong Cửu Tiêu trầm xuống, đôi mắt cũng híp lại.
“Thân pháp này đúng là có chút lợi hại, xem ra không phải sâu kiến bình thường.”
“Được rồi, bản tọa dùng thêm một chút hai phần thực lực.”
Hắn ta vẫn còn đang đắm chìm ở trong ảo giác vô địch đương thế, trên mặt vẫn mang ý cười tự tin như trước.
Ai biết được một khắc sau.
Năm huynh đệ trầm giọng nhìn nhau, đi lên phía trước khiêu chiến.
“Ngươi thân là sự tồn tại Thượng Cổ, không biết tốt xấu làm hỏng đại kế của đảo Ám Ảnh ta, thiếu chút nữa giết chết Tinh chủ Vân Tinh, tội này không thể tha thứ, nếu như thức thời thì đi theo chúng ta trở về thỉnh tội, sau đó từ nay về sau ở ẩn không hỏi thế sự, nếu không, chúng ta sẽ phong ấn ngươi vĩnh viễn!”
Tiếng nói âm trầm vang vọng trong biển cát, đột nhiên Phong Cửu Tiêu sững sờ.
“Hóa ra, các ngươi là đồng đảng của tà ma kia, hôm nay là đến đây trả thù!”
“Những hậu bối vô tri các ngươi, đừng có cho rằng may mắn tìm được chỗ ở của bản tọa, thì có tư cách giao thủ với bản tọa, hôm nay ta sẽ khiến cho các ngươi chôn thân ở nơi này!”
Ngôn từ ngoài miệng vô cùng khí thế, nhưng trong lòng Phong Cửu Tiêu đã là sóng gió ngập trời.
Bí thuật ẩn nấp của hắn ta tự thành đất trời, cho dù là Khương Nguyên cũng khí biết được vị trí cụ thể, thế mà những người này lại có thể tìm được đến cửa nhanh như thế…
Sao lại có thể như vậy!
Sau khi chấn kinh, Phong Cửu Tiêu cũng thay đổi khinh thường lúc trước.
Hắn ta mở to đôi mắt nhìn đội hình năm người khiêng quan tài ở phía xa, tay trái đã ầm thầm thúc động pháp quyết ở trong tay áo.
Giằng co ngắn ngủi một chút.
Năm huynh đệ không phát ra một tiếng động nào.
Đột nhiên năm người nhếch khóe môi lên, tiếp tục dậm chân đi lên phía trước, động tác trở nên vô cùng tùy tiện, đến đôi tay bám vào quan tài cũng đã buông ra, chỉ dùng bả vai để chống đỡ.