“Lôi Thiên Tuyệt ta hoành hành dòng sông năm tháng, chưa từng bị làm nhục như vậy? Tà ma kia chẳng qua chỉ là một hậu bối nho nhỏ, may mắn có chút thiên tư mà thôi, sao có thể dung cho hắn tiếp tục đắc ý?”
“Đừng nói là mấy ngày, cho dù là một khắc ta cũng không chờ được!”
Nói xong, dường như hư ảnh kia cũng nghĩ đến cái gì, đột nhiên ghé mắt nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
“Phong hiền đệ.”
“Đệ lấy lời nói của Khương lão xem như lý do liên tục từ chối, lẽ nào thật sự có thể nuốt được cục giận này? Đối mặt với một con kiến hôi, thế mà lại liên tục ẩn nhẫn, đây cũng không phải tác phong của ngươi.”
“Chắc không phải, từ lúc ngươi thức tỉnh đến bây giờ, vẫn còn khó có thể khôi phục lại được thời kỳ toàn thịnh đó chứ?”
Lời này vừa vang lên, trên khuôn mặt Lôi Thiên Tuyệt đã hiện lên thần sắc ngờ vực vô căn cứ.
Phong Cửu Tiêu liếc mắt đã biết suy nghĩ của đối phương, mỉm cười đặt chén trà xuống.
“Ha ha…”
“Lôi huynh, huynh không khỏi quá coi thường hiền đệ rồi.”
“Không phải ta nói khoa trương, ở bên trong mấy vị chúng ta, tu vi của ta không được tính là mạnh nhất, nhưng giác ngộ đối với đại đạo tuyệt đối không tính là yếu, năm đó tỉ mỉ sắp xếp một phương thiên địa này, hấp thu sức mạnh đất trời tu dưỡng sự sống, hôm qua đã khôi phục lại được chín phần tu vi.”
Hư ảnh của Lôi Thiên Tuyệt nghe xong sững sờ, chuyển chiến thuật bắt đầu khen.
“Chuyện này…”
“Phong hiền đệ đúng thật là lợi hại, đến ngu huynh cũng không nhìn ra được một chút nào, thủ đoạn như thế, quả nhiên chứng minh ra không nhìn nhầm người!”
Một câu nói khiến Phong Cửu Tiêu cười nhạt chắp tay.
“Lôi huynh quá khen, trò mèo mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Ngôn từ cực kỳ khiêm tốn, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã lờ mờ bán đứng sự vui vẻ trong lòng.
Thấy thế.
Lôi Thiên Tuyệt tiếp tục lên tiếng tán thưởng.
“Kỳ thuật hấp thu tinh hoa đất trời của Phong hiền đề, trong lúc ẩn nấp vô hình còn có thể khôi phục được tu vi sớm, đúng thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, cho dù là Khương lão cũng chưa chắc đã có thể thăm dò được?”
Nghe xong, ý cười của Phong Cửu Tiêu càng đậm hơn, lời nói cũng thêm mấy phần tùy ý.
“Nào có, nào có.”
“Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn giữ mạng trước khi ngủ say, các vị đạo hữu đều có bí pháp, thuật này chỉ là có một chút kỳ lạ mà thôi.”
“Có điều, Lôi huynh nói cũng không phải là giả, cũng không phải là ta nói khoa trương, thuật này đúng là vô cùng thần bí, đừng nói là Khương lão khó mà thăm dò, cho dù nhìn khắp tinh hệ năm đó, cũng khó có mấy người có thể thăm dò được.”
Nói đến đây, ý cười Phong Cửu Tiêu dần biến mất.
“Lôi huynh, huynh không cần mượn cơ hội tán dương vòng quanh, có lời gì không ngại nói thẳng.”
Hai người đều là truyền thuyết Thượng Cổ, có thể nói là lòng dạ cực sâu.
Nhìn thì có vẻ là nói tùy tý, nhưng thực ra tràn đầy ý thăm dò, cho dù đã từng kề vai chiến đấu, cũng khó có thể làm được đến tình trạng thẳng thắn nói thật, sau khi vượt qua hai kỷ nguyên, dục vọng lòng riêng cũng càng mạnh mẽ hơn.
Nói đến đây, cuối cùng Lôi Thiên Tuyệt cũng mỉm cười gật đầu.
“Được, quả nhiên Phong hiền đệ tài trí phi phàm, không thua năm đó.”
“Nếu như thế, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
“Bây giờ, Vân Tinh suy tàn đến bước đường này, chỉ cần chúng ta hiện thế, thì chính là chí tôn vô thượng, vạn linh chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến. Nhưng mà, đệ thật sự tình nguyện tiếp tục làm việc dưới trướng người khác, để cho ngàn vạn ánh sáng đều tập trung ở một mình Khương Nguyên?”
Tiếng nói âm trầm vang vọng, trong mắt Phong Cửu Tiêu hiện lên vẻ sững sờ.
Phong Cửu Tiêu kinh nghi ngước mắt, chỉ thấy trong mắt Lôi Thiên Tuyệt hiện lên thần sắc tàn ác, cho dù chỉ là hư ảnh thần hồn mơ hồ không rõ, nhưng cũng khó che giấu được dã tâm trong đáy mắt, khiến cho đôi mắt hắn ta mở to!
“Chuyện này…”
“Lôi huynh, ý của huynh là?”
Lời còn chưa dứt, Lôi Thiên Tuyệt đã lạnh giọng gật đầu
“Không sai!”
“Chúng ta đi theo Khương Nguyên vô số năm tháng, chẳng qua cũng chỉ tránh được một kiếp mà thôi, có lợi ích thực tế gì đáng nói?”
“Bây giờ, thật sự đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần đệ và ta nhập thế trước một bước, là có thể vượt lên trên chủ trì đại cục của Vân Tinh, tà ma nho nhỏ kia căn bản không đủ làm nên chuyện gì đáng nói, cũng tuyệt đối không nghĩ được chúng ta dùng bản tôn hiện thế nhanh như vậy, xử lý được hắn không cần tốn nhiều sức.”
“Mấy vị đạo hữu còn lại, bọn họ đều có cố kỵ, không hẳn sẽ liên thủ tranh đoạt vị trí Tinh chủ, chỉ cần đệ và ta liên thủ, thì sẽ chiếm được tiên cơ.”
“Về phần Khương Nguyên, ông ta tự cho mình là thanh cao, nhất định sẽ không xuất thủ.”
“Đến lúc đó, đệ và ta chính là Tinh chủ Vân Tinh. Vậy thì, toàn bộ tài nguyên và vinh quang của tinh hệ, tất cả đều thuộc về đệ và ta, như vậy chẳng phải rất đẹp sao.”