“A, ha ha…”
Vẻ cười trên mặt, nhưng trong lòng đã là hai hàng nước mắt.
Long Thiên có nỗi khổ không nói được, nghe đủ lại lời nói hạ thấp Ma tộc thì như kim châm vào tim, nụ cười trên mặt trở nên đắng chát, không ngừng dùng chiến thuật ôm quyền che giấu sự lúng túng.
Nhìn thấy Long Thiên sắp không chống đỡ được, Trần Côn Bằng vẫn còn đang mỉm cười rót canh gà.
“Thí chủ.”
“Ngươi đã tiêu diệt quần ma lập được công tích, không cần quá khiếm tốn, Phật nói: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Những Ma tộc kia nghiệp chướng nặng nề, ngươi có thể siêu độ cho bọn chúng, thì đã cứu vô số sinh linh, cũng là công đức vô lượng.”
“Sau này, nhất định phải không ngừng cố gắng, siêu độ thật nhiều ma vật.”
“Thiện tai, thiện tai…”
Vừa rồi rõ ràng là trận huyết chiến sống chết, thế mà đến trong miệng hòa thượng này lại thành siêu độ, còn được coi là một tràng công đức, điều này đã đủ không hợp thói thường rồi, người ta còn tuyên bố muốn tiếp tục cố gắng nghiêm khắc…
Nghe ý tứ của lời này, chính là cần phải đuổi tận giết tuyệt mới được?
Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Còn thiện tai cái gì hả!
Hòa thượng này cũng quá hung tàn rồi!
Nhìn nụ cười hòa nhã vô hại của người kia, khóe miệng Long Thiên liên tục giật giật.
Khổ nỗi tình thế bất đắc dĩ bức bách, Long Thiên nào dám thể hiện ra một chút trạng thái bất thường nào?
Long Thiên cười lúng túng mấy tiếng, sau đó nhu thuận gật đầu, tiếp tục đóng vai thân phận Tinh chủ.
“Ha ha…”
“Đại sư nói rất có lý, sau này nhất định phải không ngừng cố gắng, siêu độ nhiều ma vật.”
Ai ngờ được lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, tu sĩ bốn phía giống như điên cuồng!
Lấy Cổ Thành Lạc Hồng Phi đứng đầu, cùng nhau vung tay hô to phụ họa, đột nhiên bộc phát ra ý chí chiến đấu kinh người!
“Không ngừng cố gắng, siêu độ ma vật!”
“Không ngừng cố gắng, siêu độ ma vật!”
“Không ngừng cố gắng, siêu độ ma vật!”
…
Tiếng hô đinh tai nhức óc, xông thẳng lên bầu trời!
Long Thiên ở trong vòng trung tâm, nghe đến trong lòng vang lên tiếng lộp bộp.
Nguy rồi…
Hắn ta thuận miệng trả lời, chắc sẽ không dấy lên ý chí chiến đấu của loài người đó chứ?
Cứ tiếp tục như thế.
Hắn ta thật sự sẽ trở thành kẻ thù sống chết của Ma tộc, nhảy vào tinh hải cũng không rửa sạch được tội lỗi, tương lai phải làm sao đây!
Chung quy cũng không đến mức, thật sự phải đích thân dẫn theo Nhân tộc phản công Ma tộc đó chứ?
Si…
Càng nghĩ càng thấy chột dạ, Long Thiên kinh hãi đến âm thầm hít vào khí lạnh!
Đúng vào khoảnh khắc đâm lao phải theo lao này.
Đột nhiên có người gạt người ở hàng đầu ra, trực tiếp đi đến phía hắn ta hành lễ.
“Tinh chủ đại nhân, hữu lễ!”
Nghe tiếng, Long Thiên kinh hãi đến giật mình.
Hắn ta hoàn hồn nhìn chăm chú, chỉ thấy người đến thân hình mập mạp trên cằm có mấy cái râu thưa thớt, trên khuôn mặt cổ quái đầy mỡ mang theo ý cười, ăn mặc cũng bình thường, thật sự giống như người phàm bình thường ở trên đường phố.
Nếu như là ngày trước, Long Thiên tuyệt đối sẽ không để ý đến loại nhân vật này.
Nhưng sau khi chứng kiến sự đáng sợ của Dịch Phong và Trần Côn Bằng, hắn đã bộc phát kiêng kỵ đối với loài người ở Vân Tinh, lúc này nhìn thấy đối phương từ đám người đi ra, trong lòng càng là vô cùng cảnh giác.
Cho dù ở trong Hắc Tháp của Ma tộc, Long Thiên cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.
Hắn ta lên tiếng thăm dò, ngôn từ cẩn thận đến cực điểm.
“Các hạ hữu lễ, không biết các hạ từ đâu đến, có gì chỉ giáo?”
Vừa mới dứt lời, người đến đã cười lên tiếng.
“Tinh chủ đại nhân.”
“Tại hạ chỉ là hạng người vô danh, không đáng nhắc đến.”
“Có điều gia tộc ta từ xưa đến nay nhiều đời đi theo Tinh chủ, đáng tiếc vào mười vạn năm trước cắt đứt truyền thừa, không có duyên đi theo ngài, hôm nay nghe thấy tin tức Tinh chủ đại nhân thức tỉnh tiêu diệt Ma tộc, nên đặc biệt đến đây dâng lên huy chương của Tinh chủ tiền nhiệm – Phiêu Vân Đồ.”
“Chúc mừng Tinh chủ đại nhân lập được kỳ công, mong đại nhân dẫn đầu trên dưới Vân Tinh ta tiêu diệt Ma tộc, tái hiện lại vinh quang thượng cổ!”
Nói xong, người kai lấy từ trong ngực ra một mai cổ vật.
Cổ vật kia hình như là một quân cờ, vô cùng tinh xảo mặt ngoài khắc ấn phù vân, cả người hòa hợp khí tức thần thánh, giống như có vô số ánh sao hội tụ trong đó, khiến cho mọi người xung quanh hít vào một trận khí lạnh.
Ngay sau đó, tiếng reo hò của các tu sĩ càng trở nên cuồng nhiệt, khiến cho bầu không khí đạt đến cao trào!
“Tiêu diệt tà ma, tái hiện vinh quang!”
Nhìn lễ vật bất ngờ được dâng lên, Long Thiên hoàn toàn mơ hồ.
“Cái này…”
Hắn ta chưa từng nghĩ đến thật sự trở thành Tinh chủ của Vân Tinh, chỉ là muốn cầu một con đường sống.
Đang yên đang lành, tại sao lại có người dâng huy chương truyền thừa rồi?
Nếu như nhận cái này, sau đó chẳng phải sẽ thật sự trở thành Tinh chủ Vân Tinh sao, lẽ nào hắn ta thật sự phải dẫn theo Nhân tộc khai chiến với Ma tộc sao? Đường đường thiên tài Ma tộc, thế mà lại bị bức thành Tinh chủ loài người?