Tiến triển vượt qua dự liệu, kế hoạch hoàn toàn bị xáo trộn, hắn ta tuyệt đối không ngờ được thế mà Ma Tôn lại hạ lệnh truy sát đến, vì để bảo vệ bản thân mình hắn ta chỉ có thể giết nhiều đồng tộc hơn, từ nay về sau trở thành tội nhân của Ma tộc.
Chuyện đến nước này.
E rằng Ma tộc đã sớm coi hắn ta là phản đồ, tiếp tục ẩn núp ở Vân Tinh, còn có ý nghĩa gì nữa?
Lẽ nào…
Tiếp theo đây chỉ có thể đi đến Vân Tinh, đùa giả thành thật trở thành Tinh chủ chân chính của Vân Tinh?!
Không được!
Mình đường đường là thiên kiêu Ma tộc, tại sao có thể làm bạn với loài người hạ đẳng chứ!
Tâm tình trở nên mâu thuẫn, Long Thiên cau mày.
Hắn ta bất giác hãm lại tốc độ, thậm chí trong lòng nảy sinh ra suy nghĩ chuồn êm, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy hóa thượng ở trước người mình, loại khí tức tàn bạo cao thâm khó lường kia, trong nháy mắt đã hù dọa cho hắn ta mất hết can đảm.
Đường đường thiên kiêu Ma tộc, lúc này lại yếu đuối bất lực giống như con kiến, đột nhiên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cả đời hắn ta đều lấy sự mưu lược làm kiêu ngạo, lúc này cũng không có một chút công dụng nào!
Loại dáng vẻ và khí tức biến hóa kia, dường như khó mà nhận ra.
Thế nhưng, chuyện này căn bản không chạy được khỏi tầm mắt của Trần Côn Bằng.
Trần Côn Bằng dừng bước quay đầu, chớp mắt đã nhìn thấu sự bối rối trong đáy mắt Long Thiên.
Trần Côn Bằng mỉm cười lên tiếng, bên trong câu hỏi cũng tràn đầy thiện ý.
“Thí chủ.”
“Vì sao đột nhiên ngươi dừng bước?”
“Thân là Tinh Chủ Vân Tinh, lúc trước ngươi mới đánh bại quần ma che chở chúng sinh, lập được công lao như vậy, nên ưỡn ngực ngẩng đầu quay trở về, đó nhận sự cung nghênh của vạn sinh linh mới đúng, cho dù dáng vẻ có chút chật vật, cũng không cần quá quan tâm.”
“Một trận chiến này, đủ để khiến ngươi kiêu ngạo.”
Vừa mới dứt lời, Long Thiên kinh hãi đến đáy mắt run lên.
“Vạn linh cung nghênh…”
Loại dáng vẻ kinh hoảng kia, đã hoàn toàn để lộ sự kinh ngạc trong lòng, rõ ràng lập được công tích lớn bằng trời, nhưng từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến loại đãi ngộ này, đủ để thấy tính cách cao thượng không cầu danh lợi.
Cho dù tu vi yếu, Phật tính cũng kém một chút.
Có loại tính tình này, cũng không thẹn với thân phận Tinh chủ.
Trần Côn Bằng chớp mắt nhìn thấu tất cả, trong lúc vui vẻ khó có được sự tán thưởng với Long Thiên.
“Không sai.”
“Vừa rồi bần tăng đã triệu đến rất nhiều tu sĩ Vân Tinh, truyền khắp nơi hình ảnh chiến đấu lúc trước, ngươi xứng đáng được vạn linh cung ngênh, không cần phải khiêm tốn.”
Si…
Vừa mới dứt lời, đột nhiên đáy lòng Long Thiên hít vào khí lạnh.
Một trận chiến vừa rồi của mình, thế mà lại bị hòa thượng này truyền đi khắp nơi?!
Mẹ nó!
Đây không phải là để cho chúng sinh Vân Tinh chứng kiến tất cả, trở thành người làm chứng Long Thiên tàn sát Ma tộc sao?!
Từ đó về sau.
Cho dù hắn ta có giải thích như thế nào đi chăng nữa, cũng không nói rõ được.
Ma tộc tùy tiện phái một người đi tra hỏi, thì sẽ biết được hắn xuống tay giết tinh anh các tộc, bất luận là quần ma thiên tính hung tàn, hay là tác phong làm việc máu lạnh bá đạo của Ma Tôn, cũng sẽ không buông tha cho hắn ta.
Một chiêu này.
Đúng thật là cắt đứt suy nghĩ cuối cùng, cứng rắn bắt ép trở về Vân Tinh!
Hòa thượng này cũng quá hung ác rồi!
Ôi trời!
Càng nghĩ trong lòng càng phát lạnh, tuyệt vọng tất cả tiêu rồi tràn ngạo trong lòng Long Thiên.
Long Thiên khóc không ra nước mắt, một bụng lửa giận không dám phát tiết, chỉ có thể yên lặng chúc phúc mười tám đời tổ tông của Trần Côn Bằng mấy chục lần ở trong lòng!
Nhìn thấy hòa thượng này mỉm cười nhìn chăm chú.
Long Thiên bị hù dọa cho không dám suy nghĩ nhiều, vội vã miễn cưỡng trên mặt nở nụ cười hành lễ.
“Đại sư quá khen, quá khen…”
“A đúng đúng đúng! Ngài nói quá đúng, ta thân là Tinh chủ Vân Tinh, trải qua lần huyết chiến này, cũng coi như có chút công tích, nên ngẩng đầu ưỡn ngực quay trở về!”
Nghe xong, cuối cùng Trần Côn Bằng cũng hài lòng gật đầu, lại lần nữa bước chân.
“Thiện tai, thiện tai.”
Trong chớp mắt, bóng dáng Trần Côn bằng đã hóa thành lưu quang đi vào Vân Tinh.
Long Thiên nhìn đến mí mắt giật giật, cho dù trong lòng đủ loại không tình nguyện, cũng thật sự không thể làm gì, hắn ta đã sớm trong ngoài không phải người, căn bản không còn vốn liếng đặt chân ở Ma tộc, cũng không có cơ hội lựa chọn chủ động, có lẽ đi đến Vân Tinh, chính là con đường sống duy nhất.
Bây giờ.
Chỉ có tương kế tựu kế, đi được đến đây hay đến đó.
Nghĩ đến đây.
Long Thiên hít sâu một hơi, âm thầm tự an ủi mình.
“Ta là Tinh chủ Vân Tinh, ta là Tinh chủ Vân Tinh…”
Sau khi tự thôi miên lẩm bẩm mấy câu trong lòng, cuối cùng hắn ta cũng miễn cưỡng bình tĩnh tâm thần, hòa thành lưu quanh theo sát phía sau hòa thượng đi vào Vân Tinh.