Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2080 - Trở về




Thấy nước mắt của lão ca râu ria sắp chảy ra, Dịch Phong vẫn không nhẹ nhàng, tiếp tục nhìn chằm chằm qua đó, giọng điệu cực kỳ trầm thấp.

“Nếu Vân tinh là giới tinh, sao bây giờ lại có dáng vẻ đó? Giới tinh phải là nơi mạnh nhất, tuyệt không thể cằn cỗi như vậy, càng không thể nhỏ bé vô danh.”

“Ngươi nói thật cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Không thể cằn cỗi như vậy?

Câu này khiến lòng Cổ Đạo Phương giật thót, tất nhiên nghe ra Dịch Phong tiền bối từng đến Vân tinh, nhưng lúc này nghênh đón uy áp mạnh hơn nữa, hắn ta gần như không đứng vững, làm gì còn sức để nghĩ nhiều hơn!

Dáng người hành lễ cúi thấp hơn mấy phần, Cổ Đạo Phương vội vã nói hết những gì mình biết.

“Tiền bối minh giám…”

“Vào thời viễn cổ Vân tinh là vùng đất thần thánh tất nhiên là nơi mạnh nhất tinh vực ta, các đại năng đều hiểu rõ chuyện này, vãn bối tuyệt đối không dám có chút che giấu, còn về danh hiệu của giới tinh, quả thật không vang xa lắm nhưng cũng là sự thật.”

“Mười vạn năm trước, tinh không gần Vân tinh đã xảy ra đại chiến, một màn chướng khủng khiếp sinh ra theo thời thế, chia cắt trong ngoài, ngay cả đường cổ của tinh không cũng bị sức mạnh vô thượng phá hủy, không ai biết nguyên nhân, cho dù đại năng các tinh cầu có vinh hạnh tham chiến cũng ngậm miệng không nhắc đến, cũng bắt đầu từ mười vạn năm trước, Vân tinh đã được định sẽ trở thành giới tinh mới.”

“Về việc tại sao Vân tinh trở nên cằn cỗi, vãn bối quả thật không biết nguyên nhân. Theo lý mà nói vốn dĩ Vân tinh cực kì mạnh mẽ, sau khi được nhận định là giới tinh thì nên được sức mạnh thiên đạo trợ giúp, nhưng hình như không thể trở lại huy hoàng như xưa, chuyện này quả thật rất kỳ lạ...”

“Đó là những gì vãn bối biết, mong tiền bối minh giám!”

Nói đến cuối cùng, hai tay Cổ Đạo Phương ôm quyền gần như chạm đất.

Nhìn thái độ chân thành sốt ruột kia, những gì đã nói cũng có căn cứ rõ ràng, Dịch Phong không thể tiếp tục nghi ngờ được nữa, rất lâu trước đây hắn đã nghe nói đến đại chiến tinh không, hành lang cổ xưa quả thật cũng bị phá hoại.

Những người khác nhau lại nói những lời giống nhau, đều chỉ hướng về phía quá khứ khó lòng phân biệt, nói dối không thể hoàn hảo thống nhất như vậy được.

Tất cả dường như giống với Cổ Đạo Phương đã nói, Vân tinh thật sự là giới tinh...

Giờ phút này.

Dịch Phong chỉ đành nửa tin nửa ngờ.

Cho dù hắn khó chấp nhận cũng thật sự không còn chứng cứ phản bác.

Mắt thấy Cổ Đạo Phương sắp quỳ xuống đất, nếu còn hỏi nữa sợ rằng lão cả râu ria này sẽ sốt ruột đến chảy nước mắt.

Dịch Phong bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ an ủi lên tiếng.

“Không ngờ Vân tinh lại là giới tinh.”

“Ta tạm tin lời của ngươi, ngươi đứng lên ngồi xuống rồi nói, sau này nếu ta đến Vân tinh, phải làm sao để tìm được tinh chủ? Chuyện của Nguyên tinh các ngươi, hẳn phải báo với tinh chủ ở đó nhỉ?”

Dịch Phong lên tiếng, Cổ Đạo Phương mới dám thở phào đứng dậy, nhưng vừa nghe được một nửa, cơ thể của hắn bỗng khựng lại, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Tiền bối thứ tội...”

“Chuyện này quả thật nên báo cho chủ nhân Vân tinh, cũng là tinh chủ giới tinh của tinh hệ chúng ta, nhưng vãn bối tu vi thấp kém, không có duyên tham gia đại chiến năm đó, trước giờ chưa từng đến Vân tinh, thật sự không biết vị đại nhân kia là thần thánh phương nào.”

Nói được một nửa.

Mặt già của Cổ Đạo Phương đỏ bừng, vội vàng lên tiếng nịnh nọt hóa giải xấu hổ.

“Thật sự là vãn bối vô năng, mong tiền bối thứ tội.”

“Nhưng mà tu vi tiền bối cao thâm khó lường, vãn bối vô cùng tin tưởng nếu ngài đến Vân tinh, chắc chắn có thể tìm được tinh chủ đại nhân!”

“Chuyện này liên quan đến tồn vong vạn linh, vãn bối cũng khó ở lại lâu, chỉ đành mặt dày nhờ vả, mong tiền bối giúp cho!”

Nịnh nọt hết sức nghiêm túc, động tác thần thái cũng cẩn thận dè dặt.

Dịch Phong nghe mà bất đắc dĩ.

Chuyện hôm nay cái sau còn khó tin hơn cái trước, nhận thức bị sụp đổ cũng thôi đi, kết quả mình đồng ý làm chân sai vặt đến cuối cùng mới phát hiện ngay cả tìm đến người nào đối phương cũng không biết.

Với cái kiểu có đầu không có đuôi này mà cũng dám nhờ người ta làm việc?

Thật đúng là nhân tài.

Ngặt nỗi hắn đã đồng ý, hình như Vân tinh cũng có không ít bí mật, về tình về lý nói thế nào chuyến này hắn cũng phải đi.

Nhìn thấy lão ca râu ria thấp thỏm áy náy, Dịch Phong lắc đầu với vẻ hận rèn sắt không thành thấp, rồi đứng dậy lên tiếng, phất tay áo đạp vào hư không.

“Được rồi.”

“Nếu ta đã hứa với ngươi chắc chắn sẽ truyền tin. Ngươi đừng làm phiền dân chúng ở trấn Thanh Hà, nếu không có việc gì thay ta nói một tiếng tạm biệt với mọi người rồi trở về Nguyên tinh đi.”

Giọng nói khẽ vang, Cổ Đạo Phương vội vàng hành lễ tạ ơn.

Chờ khi hắn ta muốn đứng dậy lên tiếng cám ơn, trước mắt đã không còn ai nữa, chỉ còn ly trà tỏa hương trên bàn khiến lòng người sảng khoái, tiểu viện bình thường cũng lộ ra hơi thở cao thâm.