Đối diện với lời cầu xin liên tiếp, Dịch Phong cũng không còn hứng uống trà nữa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Trầm mặc yên tĩnh quan sát rất lâu, suy nghĩ bay xa…
Cái gọi là chúng sinh thiên hạ, bốn chữ này thật sự quá nặng nề, trước đây hắn cũng chưa từng nghĩ đến phải gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, thậm chí cũng không có bao nhiêu khái niệm về sự mạnh yếu của chính mình.
Trải qua nhiều chuyện, Dịch Phong mới xem như dần dần giác ngộ.
Thực ra bản thân hắn rất mạnh.
Nhiệm vụ tìm chết căn bản không thể nhắc đến, thế giới này hẳn không còn sự tồn tại nào có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn, nếu nhất định phải nói đến nguy hiểm gì đó, có lẽ chỉ có đại kiếp diệt thế mà hệ thống từng nhắc tới.
Lúc này nghe thấy Nguyên tinh có khác thường, lại nghe thấy “họa diệt thế”, trong lòng Dịch Phong không khỏi nghi ngờ.
Lẽ nào là dự báo gì đó?
Chứng minh tương lai rất có khả năng thật sự xảy ra nạn diệt thế.
Hoặc là giữa hai chuyện này có liên hệ gì đó với nhau?
Nỗi lo lắng duy nhất trong lòng lại xuất hiện, Dịch Phong cũng cảm thấy hơi áp lực, cho dù hắn phát giác không thể hoàn thành nhiệm vụ tìm chết nên đã lựa chọn nằm thẳng nhưng vừa nghĩ đến kết quả diệt thế vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Bây giờ.
Nếu muốn thông qua nhiệm vụ đạt đến mức bất tử bất diệt tương lai ứng phó với kiếp nạn trong truyền thuyết chắc là không được nữa rồi, nhưng nếu đổi một hướng khác thông qua sự cố gắng của mình giảm bớt ảnh hưởng của tai kiếp có lẽ sẽ ổn hơn.
Ít nhất không thể ngồi yên mặc kệ cho kiếp nạn kéo đến, cho dù không thể chắc chắn mối liên hệ giữa hai sự việc, nhưng hắn cũng nên nỗ lực thử xem mới phải.
Nghĩ đến đây, Dịch Phong ngước mắt đồng ý.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
Nghe thấy câu này, Cổ Đạo Phương kinh ngạc mừng rỡ không thôi.
“Đa tạ tiền bối!”
“n đức và đại nghĩa của tiền bối, chúng ta nhất định ghi nhớ suốt đời!”
Không chờ hắn ta cám ơn xong, Dịch Phong đã lên tiếng hỏi tiếp.
“Chuyện báo tin này không khó, nhưng ta không biết giới tinh mà ngươi nói ở đâu?”
Cổ Đạo Phương nghe vậy sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Tiền bối, ngài không biết giới tinh ở đâu sao?”
Hắn ta thật sự không thể tin nổi, cao nhân như Dịch Phong tiền bối theo lý mà nói phải có nhân mạch sâu rộng ở giới tinh mới phải, thế mà nó ở đâu cũng không biết, chẳng phải đang nói đùa sao.
Chẳng lẽ vị tiền bối này không xuất thân từ giới tinh?
Nhìn đại thúc râu ria trợn mắt, Dịch Phong vô cảm gật đầu.
“Quả thật ta không biết.”
Cổ Đạo Phương lại trợn to hơn nữa, một lúc sau mới ôm quyền với vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Ơ…”
“Được rồi, tiền bối không biết giới tinh ở đâu hình như cũng có thể hiểu được, dù sao giới tinh ở tinh vực chúng ta hơi đặc biệt, trừ chư vị đại nhân ở giới tinh cũng chỉ có vài tinh chủ của mấy tử tinh mới biết.”
Đặc biệt?
Dịch Phong tò mò yên tĩnh chờ đợi, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
“Thật không dám giấu, giới tinh của tinh hệ chúng ta chính là Vân tinh ở biên thùy tinh vực…”
Vân tinh?!
Dịch Phong bỗng nhiên trợn to mắt.
Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc này, Cổ Đạo Phương dường như không hề bất ngờ, còn mỉm cười nhỏ giọng giải thích.
“Tiền bối, xem ra ngài thật sự không biết chuyện này, chắc chắn nghe xong rất bất ngờ? Lúc đầu khi vãn bối nghe thấy lần đầu, còn ngạc nhiên hơn ngài gấp trăm lần.”
“Chuyện này thật sự rất khó tưởng tượng, cho dù tinh chủ ngoại giới biết e rằng cũng không dám tin, giới tinh quản lý rất nhiều tinh cầu vậy mà lại ở Vân tinh chẳng ai chú ý, thoạt nhìn đó là nơi cằn cỗi bế tắc, lại chính là trung tâm tinh vực của chúng ta…”
Cổ Đạo Phương vẫn đang nói tiếp, Dịch Phong lại không nghe vào.
Giờ phút này.
Hắn ngơ ngác ngồi bên bàn đá, trong lòng không ngừng dâng lên làn sóng nghi ngờ, bất kể thế nào cũng không dám tin, Vân tinh thấp bé nhất nơi mình xuất thân lại là Giới tinh trong truyền thuyết!
Tinh cầu mà mình xuất thân, thế mà là trung tâm của tinh vực này?
Ngay từ lúc đầu mình đã ở nơi mạnh nhất ư?
Làm sao có thể!
Chớp mắt long trời lỡ đất, nhận thức hoàn toàn sụp đổ.
Rất nhiều nghi vấn dâng lên trong lòng, Dịch Phong ngơ ngác chìm vào nỗi hoài nghi cuộc đời.
Dịch Phong ngây ngốc ngồi cứng đơ, nhất thời khó tin cách nói Vân tinh là nơi mạnh nhất còn mình luôn bị người ta bảo là phàm tinh, đây đúng là trò cười lớn nhất.
Càng nghĩ càng khó chấp nhận.
Hắn ngước mắt hỏi thăm, giọng nói đầy nghi vấn.
“Không thể nào.”
“Sao Vân tinh có thể là giới tinh được, có phải ngươi lừa ta không?”
Vù!
Ngước mắt lên tiếng hỏi, uy áp vô thượng ập đến, cho dù Cổ Đạo Phương là tinh chủ tử tinh cũng bị chấn động cả người cứng ngắc!
Hắn ta vội vàng hành lễ lên tiếng, còn cung kính ngoan ngoãn hơn trước gấp mấy lần.
“Tiền bối minh giám!”
“Vân tinh quả thật là giới tinh, chuyện này cực kỳ chính xác, sao vãn bối dám nói lung tung được…”