Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2070 - Mạnh đến không cách nào tưởng tượng được (3)




Ánh mắt mấy ngàn người tràn ngập cảm khái cùng với kính sợ, nhất thời cảm thấy vừa vinh hạnh vừa sợ hãi, lại nhìn thấy thành chủ đại nhân đang dập đầu yên lặng chờ, trong đáy mắt bách tính cũng không ngừng thổn thức, không biết đánh giá như thế nào.

Thành chủ đại nhân dụ địch đến đây, đã nói rõ muốn mượn tay tiên sinh xử lý chuyện này, cách làm này thực sự không thỏa đáng, nhưng nếu không làm như thế, mấy vạn người khu vực Nghiệp Thành, sợ rằng sẽ táng thân trong biển máu.

Đạo nghĩa của một người và an nguy của vạn dân, bên nào nặng bên nào nhẹ, lúc nào không ai nói rõ được đúng sai.

Chỉ có tiên sinh mới có thể kết luận.

Tất cả mọi người bất động yên tĩnh nhìn chằm chằm.

Các loại ánh mắt kính sợ đều rơi vào trên người Dịch Phong, toàn trấn chờ đợi phán quyết của tiên sinh.

Bất an chờ không biết bao lâu, trán Trần Thương Vân cũng sắp chôn sâu trong bụi đất.

Dịch Phong lại không hề nhắc đến chuyện này, chỉ để lại một câu nói nhẹ nhàng.

“Ta còn phải trở về lên lớp, có lẽ mấy đứa trẻ đã chờ đến số ruột rồi.”

Tất cả mọi người vì câu nói này mà bất ngờ, Trần Thương Vân cũng không dám tin kinh nghi ngước mắt.

Rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn như thế, tại sao nghe ra lại giống như không quan trọng chút nào vậy…

Trần Thương Vân vô cùng bất ngờ, vội vàng ngước mắt mới nhìn rõ bóng lưng kia đã đi vào trong tiểu viện, bước chân vững chắc vẫn chậm rãi như ngày trước, thật sự giống như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra vậy.

Hoa cỏ ở trong viện vẫn như cũ, bóng dài vẫn bình thường như ban đầu, mặc cho ngàn vạn như gió, cũng khó lọt vào trong tiểu viện nửa bước.

Phảng phất như khoảng cách một cánh cửa, mà giống như cách nhau một trời một vực.

Bước qua đủ loại chuyện, lại đều tiêu tán như mây khói.

Nhìn thấy cảnh tượng thế này, mọi loại cảm nhận trong lòng Trần Thương Vân đều bị đè xuống, chỉ có thể bất giác mê mang lên tiếng.

“Tiên sinh, ngài đây là…”

Ông ta không thể tin được, bản thân gây ra phiền toái lớn như vậy, thế mà tiên sinh lại không giáng tội, dường như tất cả những thứ này, đối với tiên sinh đều bé nhỏ đến mức không đáng nhắc đến vậy.

Ông ta vẫn không cách nào bước ra khỏi sự áy náy được, nhưng cửa gỗ nhà cỏ đã chậm rãi đóng lại.

Chỉ có giọng nói phiêu nhiên, nhẹ giọng truyền ra.

“Ngươi đi đi.”

“Ở đâu đến đây, thì quay trở về nơi đó, sau này đừng đến quấy rầy sự thanh tĩnh của ta nữa.”

Một lời nói cao thâm khó dò, khiến cho Trần Thương Vân nghe thấy trong đáy mắt run lên, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Lúc này ông ta mới hiểu được.

Ngày đó gặp được tiên sinh, vốn dĩ là một hồi cơ duyên, đáng tiếc bản thân ông ta vụng về đụng chạm đến tiên sinh, hôm nay lại lần nữa đắc tội với tiên sinh, có lẽ nếu không phải nể mặt mấy vạn bách tính, ông ta tuyệt đối không thể may mắn sống sót.

Bây giờ tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Tiên sinh đã dẹp yên tai họa to lớn, duyên phận của Trần Thương Vân và tiên sinh cũng đã cắt đứt.

Cho dù trong lòng vô cùng áy nát không nỡ, nhưng Trần Thương Vân cũng không dám tiếp tục lên tiếng quấy rầy sự thanh tĩnh của tiên sinh, chỉ có trên mặt tràn ngập vẻ cảm kích cuối cùng nhìn về phía thân ảnh đó, tiếp đó ánh mắt rưng rưng chân thành bái tạ.

Cái bái lạy này, khiến cho bách tính toàn trấn nhìn đến vô cùng cảm khái.

Có không ít người học dáng vẻ đó, đứng ở trước cửa yên lặng bái một cái, sau đó mới người trấn trưởng mới đỡ Trần Thương Vân dậy, cho dù hành vi của Trần Thương Vân không thỏa đáng, nhưng điểm xuất phát lại không có vấn đề gì cả, đủ để thấy được tâm tư yêu dân, chức thành chủ này hoàn toàn xứng đáng, đến tiên sinh cũng không nhiều lời, bọn họ sao lại để ý quá nhiều.

Vào thời khắc tất cả mọi chuyện đều kết thúc vui vẻ này, Trần Thương Vân cũng không cách nào ở lâu, sau khi hành lễ cảm ơn bách tính trấn Thanh Hà, thì ảm đạm rời đi.

Bóng đêm bao trùm.

Trong trấn nhỏ không ngừng vang lên tiếng bàn tán sôi nổi, trong ánh mắt bách tính tràn ngập vẻ vui mừng sống sót sau tai kiếp, đồng thời cảm cảm thấy vinh quang vì trấn Thanh Hà có được vị tiên sinh này, trên đường phố trở nên vô cùng náo nhiệt, âm thanh vui mừng truyền vang đến nửa đêm…

Chớp mắt đã qua mấy ngày.

Chuyện kinh người ở trấn Thanh Hà lặng lẽ truyền ra, bao vây Nghiệp Thành nhanh chóng tan rã, đại quân của những thành còn lại hoảng hốt vội vàng rút lui, trong phạm vi mấy trăm dặm đều rơi vào kính sợ chấn động.

Danh hiệu kẻ mạnh võ hoàng, khiến vạn quân sợ hãi rút lui. Nhưng ảnh hưởng thế tục dù sao cũng có hạn, lời đồn chỉ lan ra trăm ngàn dặm, rồi không nhấc lên nhiều gợn sóng hơn nữa.

Đại đạo mênh mông, kẻ mạnh như mây.

Cái gọi là kẻ mạnh trong trần thế phàm tục, cuối cùng chỉ là cá trong nước cạn.