Ngô Đào vẫn ngồi vững vàng như trước, nhìn thấy bọt khí càng lúc càng lớn.
Mãi đến khi hắn có thể xuyên thấu qua mặt hồ nhìn thấy đường nét hư ảnh to lớn, mới chậm rãi đứng dậy nhìn về phía mọi người ở đằng sau.
“Các ngươi đừng tùy ý động đậy.”
Đột nhiên nghe được lời nói này, vốn dĩ Lý Vi Vi đã bị dọa cho phát sợ, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được, lập tức trừng mắt muốn đứng dậy phản bác!
“Ta đúng thật là không nhịn nổi ngươi nữa!”
“Không biết rõ chỗ này có nguy hiểm gì, ngươi hiểu cái gì mà ra lệnh cho chúng ta! Ngươi…”
Còn chưa nói xong, Lý Vi Vi đã bị Từ Dung trừng cho không dám lên tiếng.
Ngô Đào không hề để ý những chuyện không quan trọng này, tiếp tục lên tiếng ra lệnh, thuận tiện lấy ở trong ngực ra một cái bùa chú dán ở bên trên thuyền nhỏ, tiện tay cách không vẽ một vòng tròn ở bên cạnh mọi người.
“Các ngươi chờ ở bên trên thuyền nhỏ này, bất luận như thế nào cũng không được đi lung tung, cũng không được bước ra khỏi cái vòng này, ta bảo đảm các ngươi bình yên vô sự.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Ngô Đào ra hiệu, Từ Dung và Ngọc Hành Chân Nhân vội vã nhảy về phía bên cạnh thuyền nhỏ.
Đầu tiên là mệnh lệnh cổ quái, sau đó mọi người đều nói gì nghe nấy.
Không chỉ trong mắt Lý Vi Vi lộ ra vẻ hoài nghi bất bình, trên mặt các đội viên còn lại cũng đầy nghi hoặc mà đứng dậy, cùng nhau nhìn về phía Từ Dung, giống như là đang muốn biết rõ rốt cuộc đây là tình huống gì.
Đúng vào lúc này!
Một tiếng nổ vang vọng, bọt nước giống như thác nước bắn lên trời cao mấy trượng!
“Oanh!”
Tiếng nổ như sấm sét, sóng tựa biển động!
Thuyền nhỏ bị chấn động lắc đông lắc tây, mọi người cũng bị hù dọa cho cả người khẽ run rẩy, vội vã bịt lấy lỗ tai bất giác lùi lại né tránh!
Đợi đến khi bọn họ căng thẳng nhìn lên.
Chỉ nhìn thấy một con yêu quái thân hình to lớn xông ra khỏi mặt hồ, bay thẳng vào trong mây, yêu quái kia có thân thể giống như con trăn khổng lồ, đầu có sừng hươu bốn móng vuốt phá không, bay lơ lừng ở trên không trung nhìn xuống, đôi mắt lập lòe lóe sàng giống như mặt trời!
“Gầm!!!”
Một tiếng gào thét, vang vọng cả đất trời!
Nhìn con quái vật khổng lồ này bay lơ lửng ở trên không trung, tất cả mọi người bị hù dọa đến sắc mặt thay đổi lớn, ngồi ở trong thuyền cả người phát run, căn bản không dám có một chút hành động nào, hoàn toàn sợ đến choáng váng.
Lý Vi Vi lúc trước còn có các loại bất bình, hiện tại sắc mặt đã tái nhợt, gắt gao che miệng, giống như sợ mình bị quái vật khổng lồ phát hiện vậy.
Chỉ duy nhất có Từ Dung còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng bất động, trên mặt cũng hiện lên thần sắc chấn động hiếm thấy.
“Đó là…”
“Đó là rồng?!”
Một câu khiến cho mọi người kinh hãi đến sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm con quái vật khổng lồ ở trên bầu trời, lúc này dường như mưới ý thức được bản thân mình nhìn thấy sinh linh gì, cho dù thân ảnh khổng lồ kia quá mức dọa người, nhưng dáng vẻ thân rắn sừng hươu, quả thực giống hệt rồng độc nhất vô vị ở trong thuyền thuyết!
Thế mà mình lại nhìn thấy rồng?!
Chọc giận sinh linh trong truyền thuyết thần thoại, ai còn có thể may mắn sống được?
Trong nháy mắt.
Dường như sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch!
Chỉ có con quái vật khổng lồ không ngừng gào thét, giống như là sấm sét vang vọng ở trên không trung, như là đang phát tiết bất mãn trong lòng, thân thể khổng lồ kia không ngừng bay ở trên không trung nhìn xuống dưới quát sát, dường như lúc nào cũng có thể lao xuống sang phẳng một mảnh hồ bình yên này vậy!
Cho dù là vạn linh đứng trước mặt nó, cũng phải kính sợ cúi đầu!
Đạo sấm sét kia xen lẫn thân ảnh khổng lồ, đúng là có mấy phần dáng vẻ thú vị, Ngô Đào nhìn đến khóe miệng hơi nhếch lên, hình như đã có chút hào hứng.
“Hừ.”
“Chỉ là giao long, cũng muốn hóa rồng thăng thiên hù dọa ta?”
Sau khi nhẹ giọng hừ một tiếng, Ngô Đào điểm nhẹ dưới chân.
Trong nháy mắt thân ảnh nhỏ bé bay vào trong bầu trời, đối mặt với thân ảnh trăm trượng của con rồng khổng lồ, chênh lệch thể hiện ra vô cùng bé nhỏ, phảng phất như con rồng khổng lồ thở một hơi, cũng đủ khiến cho Ngô Đào tan xương nát thịt vậy.
Khoảnh khắc này.
Bầu trời mặt đất chấn động.
Thân ảnh phóng lên tận bầu trời, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi trợn to mắt!
Nhưng bọn họ làm sao có thể nhìn thấy rõ hành động của Ngô Đào, chỉ nhìn thấy một đạo lưu quang vẽ lên trong mây, tiếp đó là mấy tiếng sấm chớp trầm đục, con rồng không lồ trên bầu trời không ngừng bị lưu quang lướt qua, cái đầu to lớn lắc lư qua lại!
“Oành! Oành!”
Sau mấy tiếng nổ mạnh đủ để chấn động mặt đấy, con rồng khổng lồ trăm trượng giống như bùn nhão không xương rơi xuống mặt hồ, gây ra ngàn tầng sóng lớn, chấn động muốn nhấn nhìm con thuyền nhỏ giống như lá rụng!