Từ khi gia nhập Bộ Săn Ma mấy năm đến nay, lần nào làm nhiệm vụ tác phong làm việc của đội trưởng cũng là nhanh nhẹn quyết đoán, chưa từng có tình trạng chậm rãi thảnh thơi câu cá như ngày hôm nay, đúng thật giống như biến thành người khác vậy.
Huống chi, hôm nay trên người còn có nhiệm vụ khẩn cấp.
Chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy bất thường.
Lẽ nào, đội trưởng thật sự từ bỏ chuyện công việc để yêu đương?
Càng nghĩ càng thấy phiền muộn.
Lái thuyền nhỏ đến đó chẳng qua chỉ là quãng đường mấy phút, sắc mặt Lý Vi Vi bắt đầu trở nên có chút không vui.
Mãi đến khi đến gần thuyền nhỏ trong hồ.
Lý Vi Vi mới phát hiện, thế mà còn xuất hiện thêm một đạo sĩ xa lạ, mấy người yên tĩnh ngồi bên trong thuyền nhỏ, giống như là đang suy đoán nhân duyên vậy…
Đội viên cũng khó hiểu nhìn lại, không ngừng thấp giọng bàn luận.
Nhất thời.
Lý Vi Vi tắt máy đứng dựa vào một bên, không kìm được thấp giọng nháy mắt về phía Từ Dung.
“Đội trưởng…”
“Đội trưởng.”
“Mọi người đây là đang làm gì vậy, hai người nhàn rỗi này lúc nào thì đi, nhiệm vụ khẩn cấp của chúng ta có còn cần hoàn thành không?”
Người nhàn rỗi?
Nghe thấy Lý Vi Vi thẳng thắn thấp giọng mắng, Từ Dung đứng cách thuyền nhìn nhau chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ.
Nha đầu này, đúng thật là không giữ mồm giữ miệng.
Ngô tiên sinh là sự tồn đại đáng sợ bậc nào?
Thủ đoạn của người ta thông thiên, hành động tiện tại đã vượt xa kiến thức của người đời, đến tổng cục đối với vị này cũng phải khách khách khí khí.
Về phần Ngọc Hành Chân Nhân…
Người ta tốt xấu gì cũng là tổ sư săn ma, cho dù ông ở trước mặt Ngô tiên sinh không dám lỗ mãng, nhưng chí ít cũng không phải là người mà đội viên Bộ Săn Ma có thể nói này nói kia.
Từ Dung nghe xong huyết áp tăng vọt lên không ít, tình tình nóng nảy ngày trước đã sắp không kìm nén được, hận không thể ngay lập tức nói rõ thân phận của hai người này, để cho những thuộc hạ này thành thật một chút.
Khổ nỗi năng lực của hai vị này quá mức kinh người, hành động ngày hôm nay cũng vô cùng quan trọng, căn bản không phải chuyện dăm ba câu có thể nói rõ, cũng tuyệt đối không thể tùy tiện truyền ra ngoài.
Từ Dung đành phải cắn răng chịu đựng bất đắc dĩ liếc một cái, trầm giọng dặn dò đội viên.
“Nhớ kỹ quy tắc của Bộ Săn Ma, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, các ngươi cứ nghe lệnh làm việc là được!”
Nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm đó, giống như là nhìn thấy tác phong ngày trước, Lý Vi Vi và mọi người mới cảm nhận được mấy phần quen thuộc, mọi người vội vã thu lại biểu cảm của mình, yên tĩnh ngồi ở bên trên thuyền nhỏ.
Nhưng khi nhìn thấy đội trưởng ngoan ngoãn ở bên cạnh Ngô Đào, vẫn luôn cảm thấy càng nhìn càng kỳ quái.
Từ Dung tu la mặt lạnh, đây chính là anh tài thành thục vang danh Bình Giang, thế mà lúc này lại hiểu chuyện ngoan ngoãn như thế, dáng vẻ còn giống như có chút ôn nhu.
Đúng thật là khiến cho hình tượng sụp đổ.
Đội trưởng xuất sắc, lại bị não yêu đương phá hỏng rồi!
Lý Vi Vi vụng trộm lén liếc nhìn Ngô Đào, trong mắt có chút oán trách, càng nhìn dáng vẻ lười nhác kia, trong mắt càng lộ ra vẻ không vui.
“Đúng thật là…”
“Loại người này, rốt cuộc có cái gì tốt…”
“Cũng không biết hắn làm thế nào để lăn lộn đến được nơi này.”
Lý Vi Vi thấp giọng mắng chửi còn chưa xong.
Đột nhiên mặt hồ yên lặng bắt đầu nổi lên gợn sóng, từ trung tâm hồ khuếch tán về bốn phía, một vòng lại một vòng liên tiếp không ngừng, gợn sóng trở nên càng ngày càng rõ ràng, toàn bộ mặt hồ cũng bắt đầu đung đưa!
Không đợi mọi người phản ứng lại, dường như gợn sóng khuếch tán kia đã biến thành làn sóng!
“Soạt!”
Trong hồ vang lên tiếng bọt nước vang vọng, mọi người giống như là ở trong biển lớn!
Hai chiếc thuyền nhỏ bị sóng đập vào, không ngừng đung đưa trái phải, sắc mặt của Lý Vi Vi và các đội viên thay đổi, căng thẳng nhìn về phía trung tâm của gợn sóng, nơi có khoảng cách từ thuyền nhỏ đến đó chưa đến vài mét, chính là nơi cần câu của Ngô Đào thả câu!
Lúc này, thế mà lại bắt đầu tiêu tán ra bọt kho to bằng chậu rửa mặt, nhìn có vẻ giống như hồ nước sắp phun trào!
Nhất thời.
Các đội viên Bộ Săn Ma cẳng thẳng bài ra ráng vẻ ứng chiến, không khỏi la lên thành tiếng!
“Mau xem!”
“Hình như có thứ gì đó sắp đi ra!”
Mí mắt Ngọc Hành Chân Nhân cũng giật giật, sắc mặt vô cùng căng thẳng, đôi mắt già nua mở trừng trừng nhìn kỹ mặt hồ nổi lên gợn sóng cùng với bọt khí đáng sợ, lão đạo đã có chút dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Chưa đến mấy giây.
Một loại sợ hãi không biết tên theo bản năng không ngừng lan tràn trên mặt của mọi người.
Nhìn thấy cục diện trở nên hỗn loạn, đã có người kinh hãi đến vô thức lui lại, cho dù là các đội viên Bộ Săn Ma đã trải qua trăm trận chiến, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như thế này, bất ngờ gặp phải biến cố, dường như đã dọa cho mọi người phát sợ.