Từ Dung bị lời nói này kinh hãi đến thu lại thần sắc, cũng bất ngờ mở to mắt nhìn theo, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu giống như gặp phải đại địch, nhưng khi nàng thuận theo ánh mắt của Ngô Đào nhìn về phía xa, chỉ có mấy trắng trời xanh, căn bản không nhìn ra được một chút đầu mối nào, cũng không nhìn thấy cái gì có thể trốn được ở trong hoàn cảnh liếc mắt đã nhìn thấy điểm cuối này.
Lập tức, ánh mắt căng cứng của Từ Dung trở nên mê mang, mơ hồ đứng thẳng bất động ở trên thuyền nhỏ, cả mặt khó hiểu.
Rốt cuộc là có thứ gì?
Không đợi nàng nhìn ra có cái gì kỳ lạ, đột nhiên có một lão giả đạp kiếm gạt mây đi đến!
Lão giả thân mặc đạo bào búi tóc buộc cao, tay áo rộng rãi trường sam bay bay, khuôn mặt già nua những thân thể tráng kiện, đôi mắt sáng ngời có thần, cho dù ở phía xa trên không trung, nhưng cũng đủ để thấy được khí thế tiên phong đạo cốt, khiến người khác nhìn vào trong mắt đều lộ ra vẻ kính sợ.
Từ Dung mở to đôi mắt, cả mặt kinh ngạc.
Nàng chấn kinh vì khí độ phi phàm và thuật ngự kiếm thần kỳ của lão giả, cũng càng thêm chấn động với Ngô tiên sinh người có thể nhìn thấu thuật ẩn nấp của lão giả này.
So với dáng vẻ kinh ngạc của nàng, sắc mặt Ngô Đào lộ ra quá mức bình tĩnh.
Hắn vẫn như trước ngồi vững vàng ở đầu thuyền trong tay cầm cần câu, trong mắt không có một chút gợn sóng nào.
Ngô Đào lãnh đạm nhìn thân ảnh đạp kiến loạng choạng trên không trung khó khăn đáp xuống, hắn liếc mắt đã có thể nhìn ra tu vi của lão giả này vô cùng nông cạn, trong đáy mắt không khỏi hiện lên một vòng thần sắc lo lắng, sợ đối phương nhất thời thất thủ rơi xuống dưới hồ, phá hỏng chuyện tốt của mình.
Vẫn may.
Lão đạo này cũng coi như là cố gắng, đúng thật là đã cố chống đỡ ngự kiếm đáp xuống bên cạnh thuyền nhỏ, lảo đảo mấy cái cũng không rơi xuống, cuối cùng kinh hãi mà không nguy hiểm gì đứng ở bên cạnh, vung nhẹ phất trần một tay hành lễ.
“Vô Lượng Thiên Tôn!”
“Đão hữu hữu lễ!”
Không thể không nói, con hàng này cũng là một người sĩ diện, cho dù thiếu chút nữa lật xe, những khí độ này đúng thật là đã chống đỡ được, ở Lam Tinh cũng được xem như là người nổi bật.
Ở trước mặt loại tư thế này, đừng nói là người phàm không hiểu tu hành, cho dù là người tu chân bình thường, nói không chừng cũng sẽ bị hù dọa.
Đáng tiếc, người lúc này lão đạo đối mặt lại là Ngô Đào.
Ngô Đào đã sớm thoát khỏi hồng trần, xuyên qua dị giới cũng không phải việc khó, trước mặt Thánh Nhân tất cả đều là trẻ nhỏ, chỉ một Trúc Cơ chưa thành nho nhỏ, thì đến sâu kiến cũng không bằng.
Cho dù bị quy tắc của thế giới này hạn chế, không tiện thi triển toàn lực, nhưng Ngô Đào liếc mắt đã có thể nhìn thấu lão đạo, giống như nhìn thấy một tờ giấy trắng không có một chút gợn sóng nào vậy.
Phớt lờ biểu diễn kinh diễm của lão đạo, Ngô Đào chỉ yên tĩnh nhìn mặt hồ.
Tùy tiện một câu, đã giống như thiên thư vô cùng kỳ diệu.
“Cái gọi là tu đạo, người mới bắt đầu học nên ngưng luyện khí huyết, loại trừ tục khí tạp bẩn, đợi đến khi ngũ thể mộc mạc, mới có thể thật sự cảm thụ thu nạp linh khí thiên địa, biến hóa nó để sử dụng cho bản thân.”
“Chưa thành Luyện Thể, đã vọng tưởng thu nạp linh lực mỏng manh, đương nhiên căn cơ bất ổn, làm sao có thể dựng được lầu cao vạn trượng?”
Một câu nhẹ nhàng vang lên, giống như cảnh tỉnh!
Lão đạo giống như bị sét đánh, kinh ngạc đến sắc mặt ngây dại ra.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, càng là vội vã thu hồi trường kiếm ở dưới chân, đi vào giáp ranh bên cạnh thuyền nhỏ quỳ lạy, vô cùng cảm kích kính sợ.
“Tiền bối!”
“Một câu của tiền bối đúng thật là cảnh tỉnh người ở trong mộng, vãn bối mơ tưởng xa vời nhưng hình như đã đi lạc đường, đa tạ ân huệ chỉ điểm của tiền bối!”
Người này cũng đúng là chân thành tha thiết thành khẩn, giả mạnh bị người khác vạch trần, sau khi giật mình tỉnh lại biết bản thân làm sai, cũng không tính hoàn toàn là gỗ mục.
Lúc này Ngô Đào mới hơi ngước mắt lên, thuận miệng hỏi một chút.
“Ngươi ở nơi này làm cái gì?”
Ngô Đào phải làm chuyện lớn, tuyệt đối không thể để cho người không liên quan làm phiền, người mạo muội xuất hiện còn là người tu chân, đương nhiên phải hỏi thật kỹ mới được, dù sao tất cả mọi thứ đều liên quan đến đại cục của sư tôn, không được có bất kỳ sai lầm nào.
Cho dù lão đạo sĩ này sẽ không quấy rối, nhưng vạn nhất có sư huynh đệ đồ tử dồ tôn đến hù dọa yêu quái chạy mất, vậy thì coi như nguy rồi.
Mọi chuyện ổn định một chút, đều là không sai.
Ngô Đào vừa mới lên tiếng hỏi, lão đạo đã biết gì nói đó nói liên tục không ngừng.
“Tiền bối minh giám.”
“Ta từ nhỏ đã tu hành ở núi Côn Luân, đạo hiệu Ngọc Hành Chân Nhân, nghe nói nơi này có tinh quái Nặc Bố Nặc xuất hiện, vì thế đây đây trảm yêu trừ ma, để tránh cho người đời bị nó làm hại!”