Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2051 - Ngọc Hành Chân Nhân




Yên lặng nhìn một lúc, mọi người giống như là cả miệng ăn phải cẩu lương vậy, vẻ mặt ai oán bất đắc dĩ, lặng lẽ đến gần Từ Dung hỏi rốt cuộc là nhiệm vụ gì, Từ Dung lại là không nói một lời.

Bất đắc dĩ.

Mọi người đành phải xin nghỉ phép một chút thời gian, trở lại căn cứ xem có chuyện gì có thể làm không, để tránh thật sự trở thành bóng đèn.

Ai ngờ được.

Từ Dung vì để tránh cho bọn họ làm phiền đến Ngô tiên sinh, lập tức đồng ý.

Chuyện này.

Đám người không biết chuyện gì, lập tức vững vàng cảm giác bị ăn cẩu lương, khổ nỗi có nhiệm vụ bí mật ở trên người, cho dù bọn họ có tâm tình cũng không dám phát tác, mấy đội viên nam trong mắt lóe lên ánh sáng, cũng chỉ có thể đi theo Lý Vi Vi vô cùng u oán mà rời đi.

Cho dù là phải nơi, cũng không muốn ở lại tiếp tục làm kỳ đà cản mũi!

Nhìn thấy thuyền nhỏ không còn người bên cạnh nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh đi không ít.

Thần sắc Ngô Đào cũng trở nên bình thản, nghiêm túc nhìn động tĩnh của dây câu, cần câu cá này treo ngọc bội ẩn chứa linh lực, ở trong vùng đất Lam Tinh cằn cỗi là vật hiếm có, nó có sức hấp dẫn vô hạn đối với đủ loại yêu quái.

Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, tuyệt đối có khả năng câu cá thành công.

Đáng tiếc là.

Non sông xinh đẹp thoải mái, chờ một hồi lâu lại không có thu hoạch gì.

Ngô Đào rất kiên nhẫn, tâm cảnh cũng vô cùng trầm ổn, nhưng lại không chịu nổi bụng trống rỗng, bất đắc dĩ đành phải nhìn về phía Từ Dung ở cùng với mình.

“Có đồ ăn không?”

Từ Dung bị hỏi đến sững sờ, hình như không nghĩ đến loại tình huống này thật, nhưng nhớ đến mệnh lệnh như núi “nhất định phải thỏa mãn tất cả điều kiện của Ngô tiên sinh”, nàng đành phải kiên trì lên tiếng.

“Giữa trưa ta mua mấy cái bánh bao, còn có hai cái chưa ăn, có được không…”

Đối mặt với loại tồn tại này, Từ Dung thật sự là có chút không lấy ra được đồ ăn là bánh bao, lại nghĩ đến bản thân mình mặc một thân áo jacket bó sát còn túi ở bên trong, thì càng lúng túng ngượng ngùng hơn.

Khổ nổi chỉ có lựa chọn này thôi, cho dù có khó xử thế nào cũng phải nói rõ sự thật.

Ai ngờ được vừa lên tiếng.

Ngô Đào lại không có một chút gợn sóng nào lên tiếng.

“Được.”

A?

Từ Dung kinh ngạc đến sững sờ, hai con người mở to nhìn lên thì gặp Ngô Đào vẫn bình tĩnh thả câu như trước, dường như đúng thật là không ngần ngại chút nào.

Vì vậy Từ Dung mới dám cả gan lấy bánh bao ở trong túi quần áo ra, hai tay đưa đến.

Ngô Đào một tay nhận lấy túi thực phẩm, ngón trở ngón cái mở ra đưa lên mũi ngửi, thuận miệng lên tiếng tán thưởng một câu, sau đó tự mình ngồi ăn.

“Ừm, vẫn còn nóng lắm, ngửi cũng rất thơm.”

Nghe thấy lời này hai tai Từ Dung đỏ ửng, đến tiếp lời cũng ko dám.

Ngô Đào cũng chưa từng để ý tất cả những thứ này, trong mắt chỉ có phao câu, hai ba miếng đã ăn xong bánh bao, mới thỏa mãn lên tiếng lẩm bẩm.

“Cái bánh bao này ăn ngon thật, so với cửa hàng ở dưới lầu nhà ta lúc trước ngon hơn nhiều.”

Nghe được lời tán thưởng từ tận đáy lòng này.

Từ Dung chậm rãi ngước mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đúng.

Vị Ngô tiên sinh này là sự tồn tại như thế nào, thế mà bản thân nàng đúng thật là nghĩ quá nhiều, người ta có thể sống cuộc sống giống như người bình thường, tâm cảnh và tầm mắt đều đã đạt đến mức độ cao, tuyệt đối sẽ không để ý đến tiểu tiết thế tục.

Nghe thấy Ngô Đào cũng giống mình thích ăn bánh bao của cửa tiệm này, Từ Dung chỉ cảm thấy hai bên thân thiết thêm mấy phần, dường như đã có nhiều tiếng nói chung hơn.

Bất giác, ngữ khí cũng trở nên tự nhiên hơn không ít.

“Ừm, bánh bao của cửa hàng này đúng là rất ngon, có điều cũng không tính là món ngon nhất, ta biết khu nhà cũ có một nhà hàng rất ngon, lần sau nếu như có cơ hội, nhất định sẽ dẫn Ngô tiên sinh đi nếm thử một chút.

Loại ngữ khí nói chuyện thân thiết bình hòa này, càng giống như là giữa bạn bè với nhau, cũng rõ ràng nhiều thêm một chút ít cảm giác thoải mái dễ chịu, không có bất kỳ lợi ích rối rắm nào, cũng không có tranh đấu linh tinh, cuộc sống đơn giản nhất chính là nên như thế.

Ngô Đào nghe đến khóe miệng hơi nhếch lên, lên tiếng nói với vẻ đầy chờ mong.

“Được, lần sau có cơ hội, ngươi phải nhớ đấy, nhất định phải dẫn ta đi nếm thử một chút.”

Hai người nói chuyện phiếm buông lỏng hơn rất nhiều, không khí trở nên bình thản không ít, lúc này dường như tất cả phiền não đều bị bỏ qua, giống như thật ra buông lỏng thân tâm tự do du ngoạn ở chỗn non xanh nước biếc này vậy.

Đúng vào lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ.

Ngô Đào chậm rãi ngước mắt, đột nhiên nhìn về phía đỉnh núi yên tĩnh phía bên trái.

“Đi ra đi, đừng trốn nữa.”