Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1997 - Thú vị (2)




Lão tộc trưởng nhanh chóng đi đến đỡ dậy, mọi loại khuất nhục đều đè nén dưới đáy mắt.

Cuối cùng trước mắt cũng không còn người nào làm phiền nữa.

Trần Vũ Hân thu hồi ánh mắt thờ ơ, trên miệng còn có mấy phần không vui vẻ.

“Ồn ào.”

Mãi cho đến khi lại lần nữa nhìn thấy thư sinh bạch y ở dưới góc hòe phía xa, đôi môi đỏ của Trần Vũ Hân mới khẽ nhếch lên một đường cong, giày thêu theo bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước, trở lại khí phái hoa quý bình thường.

Loại động tĩnh này, dọa cho xung quanh đường đi không còn người nào, cũng khiến cho mấy lão đầu ở dưới gốc cây nghe tiếng nhìn xung quanh.

Nhân vật lớn ở trước mắt vững bước đi đến.

Chỉ riêng dung mạo và khí độ, đã khiến cho các lão giả cảm thấy hổ thẹn, đại gia khuê tú ở trong truyền thuyết, cũng không bằng một hạt bụi bám trên váy của nữ tử trước mặt.

Có điều nhìn kỹ thêm một chút.

Trong mắt các lão đầu đều lộ ra vẻ kính sợ, thu lại lời nói lúc trước căng thẳng dứng dậy.

Trần Vũ Hân lại vẫn là đôi mắt lạnh lùng, phớt lờ các loại ánh mắt của những lão nhân thô tục này, trong mắt chỉ có thư sinh bạch y Dịch Phong, mở miệng đã là những lời lẽ lạnh lùng.

“Mấy người nhàn rỗi, lập tức cút đi.”

Chỉ là một câu tùy ý, đã có uy thế đáng sợ phát ra, khiến cho mấy lão giả dựng đứng tóc gáy, nhanh chóng đật đầu rời đi, đôi chân run run rẩy rẩy, giống như là mất đi sự nhanh nhạy của lúc trước.

Trong chớp mắt.

Dưới góc cây hòe náo nhệt, chỉ còn Dịch Phong một mình ngồi đó, đột nhiên trở nên rất lạnh lùng, tiếng nói chuyện vui đùa biến mất không còn dấu vết.

Hai người nhìn nhau một lúc, nhưng không ai nói lời nào.

Trưởng trấn trọng thương ở phía xa, dưới sự nâng đỡ của lão tộc trưởng chậm rãi đi đến, cho dù bị sỉ nhục, cũng không dám có bất kỳ oán hận nào, vẫn như trước làm theo bổn phận đứng hầu bên cạnh.

Nhìn loại dáng vẻ khó khăn của lão trưởng trấn, dường như Dịch Phong hiểu ra cái gì.

Nữ tử cao ngạo ở trước mặt cụp mắt xuống, trong mắt xuất hiện loại cảm giác thành tựu biến thái.

“Ngươi nói với hắn, sau này nên đi đâu về đâu.”

Lão trưởng trấn nghe xong sắc mặt trắng bệch, khó khăn cúi đầu cả mặt áy náy.

“Dịch tiên sinh…”

“Trấn Thanh Hà chúng ta lệ thuộc vào Nghiệp Thành, vị này chính là đại tiểu thư của Nghiệp Thành, bây giờ Nghiệp Thành sắp có chiến sự, tiên sinh bị chiêu mộ tòng quân, sắp tới phải lên chiến trường rồi…”

“Lão hủ xấu hổ, được nhận dạy học dạy nghiệp của tiên sinh ở trấn Thanh Hà, đại ân như thế không có gì báo đáp, lại khiến cho tiên sinh có kết cục như vậy, thật sự vô cùng xấu hổ là trưởng một trấn!”

Nói xong, trong mắt lão trưởng trấn ánh lên nước mắt, toát ra ánh sáng phức tạp.

“Lão hủ, có lỗi với tiên sinh!”

Trưởng trấn cúi người thật sâu, rất lâu sau cũng không ngẩng đầu lên.

Lão tộc trưởng ở bên cạnh, lúc nào cũng cúi đầu xuống, không còn một chút nào phong thái của tiền bối như bình thường, đến khuôn mặt của Dịch Phong cũng không dám nhìn thẳng.

Loại tư thế nhục nhã này, đều bị Trần Vũ Hân nhìn vào trong mắt.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Hân, lộ ra mấy phần đắc ý cao cao tại thượng, phảng phất như loại quyền lực chèn ép người khác này, khiến cho nàng ta cảm thấy rất có ích, chuyện giết người diệt tâm, càng thoải mái hơn.

Trấn Thanh Hà nhỏ bé, cũng dám nói một chữ không ở trước mặt nàng? Trần Vũ Hân không chỉ muốn người, còn muốn trấn Thanh Hà chính miệng ở trước mặt những điêu dân này đích thân giao ra mới được.

Một thư sinh, sao có thể thoát khỏi khống chế của mình?

Đôi mắt Trần Vũ Hân toát lên sự tự tin, trên mặt nàng ta xuất hiện loại đắc ý nắm giữ tất cả.

Dịch Phong đang ngồi đó lại vẫn bình tĩnh như nước, trên mặt không hề xuất hiện bất kỳ vẻ kinh hoảng nào, giống như là không có chuyện gì, ổn định ngồi ở trên bồ đoàn dưới gốc cây hòe, thậm chí còn tự mình rót cho mình một chén trà, giống như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra vậy.

Nhìn thấy loại dáng vẻ này, đột nhiên Trần Vũ Hân sững sờ.

Cho dù ở Nghiệp Thành, cái gọi là công tử gia tộc, cũng không dám ra vẻ như thế ở trước mặt nàng. Một thư sinh yếu đuối, thế mà lại có phong độ như thế, xem ra vẫn còn có chút can đảm.

Đúng là thú vị.

Bất ngờ nhìn chằm chú thật lâu, từ đầu đến cuối Trần Vũ Hân vẫn không nhìn ra trong lòng Dịch Phong đang nghĩ cái gì, cũng không hiểu thư sinh này, vì sao có thể bình tĩnh như thế.

Chỉ cảm thấy, động tác rót trà của người này rất nho nhã, có một loại cảnh đẹp ý vui không nói ra được.

Mãi cho đến khi Dịch Phong uống sau một chén trà lên tiếng, Trần Vũ Hân mới tỉnh lại.

“Như trưởng trấn đã nói, ta chỉ là một phàm nhân, không hề có tu vi, cũng không biết võ công, sợ rằng tòng quân đánh trận là lực bất tòng tâm.”