Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1996 - Thú vị




Trần Vũ Hân cảm thấy rất bất ngờ, bất giác nhìn kỹ hơn.

Chỉ nhìn thấy dưới bóng cây hòe ở phía xa, ở giữa mấy lão nhân có một người thanh niên, bạch y trắng như tuyết khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng là một người nho nhã, nhưng lại nói cười cùng với một đám dân nghèo gần đất xa trời.

Cảnh tượng đó, giống như viên ngọc rơi vào trong đống đá khô, khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc. Đồng thời cũng khiến cho người thư sinh trẻ tuổi kia càng trở nên nổi bật, giống như người này không nên xuất hiện ở loại chỗ như thế vậy.

Trần Vũ Hân cảm thấy tò mò, nhìn không chớp mắt thấp giọng hỏi một câu.

“Người này là ai? Có ở trong danh sách tòng quân không?”

Tiếng hỏi lạnh lùng của Trần đại tiểu thư, khiến cho trưởng trấn nhanh chóng hành lễ giải thích.

“Khởi bẩm tiểu thư.”

“Vị tiên sinh này không phải là nhân sĩ của trấn Thanh Hà ta, chỉ là văn nhân đi qua đây dạy học.”

Trưởng trấn kinh nghiệm phong phú, trong chớp mắt đã nghe ra được vị tiểu thư này có hứng thú với Dịch Phong tiên sinh, đây không phải là chuyện tốt gì.

Tiên sinh là ân nhân của trấn Thanh Hà, tuyệt đối không thể tham quân đánh trận, nếu không, sau này trưởng trấn còn đối mặt với những đứa trẻ trong trấn như thế nào?

Khổ nỗi uy thế của Trần tiểu thư quá mạnh, lão trưởng trấn căn bản không dám nói thẳng, chỉ đành uyển chuyển ngụy biện lấy cớ, dùng thân phận người từ bên ngoài đến để tránh nghĩa vụ tòng quân cho Dịch Phong.

Ai ngờ được vừa mới dứt lời.

Trần Vũ Hân rũ mắt xuống, ngữ khí càng thêm lạnh lùng!

“Ta hỏi ngươi một lần nữa, hắn có ở trong danh sách tòng quân không!”

Trong giọng nói thâm trầm phát ra cường thế không thể phản bác, dùng ngữ điệu từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng lên tiếng, khiến cho lão trưởng trấn càng cúi thấp người hơn, giống như là đã phạm phải lỗi lầm gì vậy.

Cho dù là như thế.

Lão trưởng trẫn vẫn là cắn răng đáp lại, kiên trì cách nói của mình.

“Không, không có.”

“Vị Dịch tiên sinh này là người từ bên ngoài đến, vì thế không nằm ở trong danh sách tòng quân.”

Không cần biết đối mặt với uy áp như thế nào, trưởng trấn nhất định kiên quyết chủ ý, cho dù không thể nào tránh được bi kịch tòng quân, ít nhất cũng phải bảo vệ được Dịch Phong, để cho vị ân nhân này bình yên sống ở trong trấn.

Là một trưởng trấn bình thường, ông ấy có thể giữ được phần kiên trì này, đã là rất hiếm có rồi, đối mặt với áp lực mà Trần tiểu thư mang đến, đến tay đang hành lễ cũng có chút run run.

Nhưng loại phản ứng này, Trần Vũ Hân đến hứng thú nhìn nhiều thêm một chút cũng không có.

Đôi mắt lạnh chỉ nhìn vào thư sinh bạch y ở phía sau, lập tức lên tiếng hạ lệnh!

“Đưa hắn vào trong danh sách tòng quân!”

Giọng nói lạnh lùng như sắt, không cho phép hoài nghi!

Lão trưởng trấn nghe xong kinh ngạc, căng thẳng đến không thể tin được ngước mắt lên.

Cổ họng lên xuống mấy lần, cuối cùng vẫn là dùng hết tất cả dũng khí phản bác lại.

“Tiểu, tiểu thư?”

“Vị tiên sinh này, đúng thật không phải người của trấn Thanh Hà ta, hơn nữa ngài ấy còn chỉ là một văn nhân, căn bản không có tu vi, đến võ nghệ bình thường cũng không có, về tình về lý, đều không nên tòng quân đánh trận.”

“Xin tiểu thư rộng lượng, cho tiên sinh một con đường sống.”

Lão tộc trưởng cùng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn lên tiếng.

“Xin tiểu thư rộng lượng!”

Hai người đều đầu tóc bạc trắng, ngày trước cũng là trưởng bối vô cùng trầm ổn, lúc này lại không màng tất cả thấp giọng hành lễ, chỉ mong bảo vệ được ân nhân của trấn Thanh Hà.

Đối mặt với cảnh tượng cầu xin thành khẩn như thế, người thường đều sẽ suy nghĩ do dự, ít nhất cũng cho mấy phần thể diện, suy nghĩ một chút.

Đáng tiếc.

Trần Vũ Hân từ nhỏ đã là thiên kim phủ thành chủ cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều là nói một không nói hai, trong mắt làm gì có sự khó khăn của bách tính bình thường, chỉ có bá đạo nắm giữ sống chết.

Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, đã là tức giận lạnh lùng mắng mỏ!

“Hỗn xược!”

“Đưa người này vào trong danh sách tòng quân, tuyệt đối không phải là thương lượng ý kiến với các ngươi, mà là mệnh lệnh của bản tiểu thư, thế mà các ngươi lại dám trái lệnh?!”

Thuận theo tiếng hét lên, hộ vệ bốn phía cũng toát ra uy thế đáng sợ.

Hai lão giả giống như gặp tuyết lở, trong nháy mắt rơi vào trong áp lực cực lớn, khiến cho trán đổ mồ hôi lạnh, cho dù là cường giả Vũ Linh như lão tộc trưởng, cũng không thể không kiêng dè thực lực đáng ở của phủ thành chủ!

Lão trưởng trấn do dự hết lần này đến lần khác, vẫn muốn cứng đầu biện giải một chút, tranh giành con đường sống cuối cùng cho Dịch Phong.

Nhưng hai tay của trưởng trấn vừa mới định hành lễ, thì một chưởng đã trực tiếp đánh về phía mặt ông!

“Bùm!”

Một tiếng vang lên, trưởng trấn bị bàn tay ngọc trực tiếp đập vào ngực, bay ra ngoài giống như diều đứt dây, ngã ở bên ngoài mấy trượng, cơ thể đã bị trọng thương!