Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1974 - Đại năng chân chính




Giọng nói quan tâm vang lên, Dịch Phong ngoảnh lại phát hiện là Quách lão đệ.

Nhìn dáng vẻ một mình bước đến, hắn nghi ngờ đứng dậy.

“Ơ?”

“Sao lại có một mình ngươi, Thụ lão đệ đâu?”

Câu này đâm thẳng vào nỗi đau.

Quách Kiếm Nam hổn thẹn cúi đầu, ôm quyền trầm thấp lên tiếng.

“Thụ tôn giả…”

“Dịch huynh bớt giận, thành tựu pháp trận của ta có hạn, trận thập phương hoang tuyệt quá phức tạp, không thể phá giải trong thời gian ngắn, chỉ đành từ bỏ.”

Dịch Phong nghe vậy khó hiểu cau mày.

“Không cứu ra được?”

“Còn chưa cứu người, sao ngươi lại chạy về.”

Nghe lời quở trách, trong mắt Quách Kiếm Nam càng thêm áy náy.

“Dịch huynh bớt giận.”

“Đám các lão kia không phải hạng tầm thường, cho dù tu vi Dịch huynh cao thâm, hai người chúng ta cũng biết hai tay không thể chống lại bốn tay, tuyệt đối không thể để Dịch huynh đơn độc đối mặt.”

“Sau khi chúng ta bàn bạc, ta phải đến để giúp Dịch huynh đối địch trước!”

Lời nói cực kỳ chân thành, tràn ngập vẻ áy náy.

Quách Kiếm Nam gánh vác hi vọng, theo lý nên cứu Thụ tôn giả ra mới phải, bây giờ gây ra cục diện như vậy, đúng là uổng công phụ lòng Dịch huynh gian nan ứng chiến, cho dù lúc này nói ra lời đại nghĩa trợ giúp, cũng cảm thấy không có mặt mũi đối diện.

Mặt già không khỏi thẹn hơn vài phần.

Nghe đến đây.

Cuối cùng Dịch Phong mới hiếu ra tất cả, cạn lời trợn mắt.

“Làm gì mất sức như ngươi nghĩ, còn cùng nhau chống địch, chống cái rắm đấy, bọn hắn đã sắp thành giòi bọ rồi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng vang lên, Quách Kiếm Nam hoảng hốt trong lòng run lên.

Giòi bọ?

Lẽ nào…

Đột ngột tỉnh táo ngước mắt, chỉ thấy ngón tay Dịch huynh đang chỉ về phía xa.

Bấy giờ Quách Kiếm Nam mới phát hiện, trên vùng đất trống cách đó không xa chất đầy thi thể, phần lớn đều là đầu mình tách rời, chỉ có y phục thể hiện rõ ràng thân phận của đảo Phong Tuyết!

Một ánh mắt khiến Quách Kiếm Nam kinh ngạc đến biến sắc.

Không chờ Dịch Phong lên tiếng, ông ta vội vàng bước lên kiểm tra.

Nhìn rõ Trần các lão đã từng kiêu căng, chỉ còn lại đầu người tràn ngập kinh hoảng trên mặt đất, Quách Kiếm Nam đột nhiên đứng yên tại chỗ, hoảng hốt đến độ đồng tử không ngừng run lên!

Lại quan sát xung quanh, tử thi đều là nhóm các lão đối địch khi trước!

Sự chấn động trong mắt Quách Kiếm Nam càng lớn, liên tục lùi về sau!

“Đây! Đây!”

Chấn động!

Hoàn toàn chấn động!

Cảnh tượng khủng khiếp này khiến lòng Quách Kiếm Nam dời sông lấp biển, không thốt lên nổi một câu hoàn chỉnh, đời này chưa từng gặp chuyện hãi hùng đến thế!

Đây là chư vị cao tầng của đảo Phong Tuyết, trong đó không thiếu nhân vật ở cấp bậc nguyên lão!

Đối diện với thế trận như vậy, người có thể kiên trì chiến đấu một ngày, trong nhận thức của ông ta chẳng qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn về sự tồn tại mạnh hơn cũng chỉ nghe nói trong truyền thuyết mà thôi.

Lúc này.

Những kẻ mạnh nổi danh một thời, toàn bộ đều mất mạng tại đây, chiến lực quan trọng của đảo Phong Tuyết, chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi sao?

Làm sao có thể…

Khủng khiếp!

Chuyện này thật sự quá kinh khủng!

Nếu truyền cảnh tượng này ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến hơn nửa nguyên tinh kinh hãi, cho dù là lão quái của thế lực lớn nào đó, sợ rằng nghe thấy cũng biến sắc!

Thực lực chân chính của Dịch huynh, lại kinh khủng như vậy!

Vị lão ca này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?!

Quách Kiếm Nam hoảng hốt cả người lạnh lẽo, không tự chủ đổ mồ hôi lạnh.

Rất lâu sau, ông ta mới miễn cưỡng hoàn hồn.

Khi lần nữa trông thấy dáng vẻ thản nhiên của Dịch Phong, sự chấn động trong mắt càng lớn.

Đột nhiên ông ta cảm thấy mình rất nhỏ bé, có thể xưng một tiếng “Dịch huynh” với vị đại năng này, thật đúng là trèo cao...

Giờ phút này.

Cuối cùng Quách Kiếm Nam đã hiểu rõ.

Chẳng trách khi trước Dịch Phong có thể thản nhiên trả lời tin, thì ra thực lực vị này lại ghê gớm như vậy!

Những lo lắng trước đây đột nhiên trở nên buồn cười, Quách Kiếm Nam hoàn toàn yên tâm, khó che giấu vẻ chấn động và sung sướng trong mắt, hổ thẹn khiến mặt già đỏ bừng.

Tu vi Dịch huynh bậc này lại làm việc nghiêm tốn, so sánh như vậy, bản thân ngày xưa tự cho là đúng, có mắt không tròng định nhận người ta làm đồ đệ, thật sự là làm trò hề cho thiên hạ.

Quách Kiếm Nam lại tiến lên hành lễ, gương mặt không tự chủ hiện vẻ tôn kính.

“Dịch, Dịch huynh!”

“Tu vi Dịch huynh cao thâm, là tại hạ lo lắng không đâu, xấu hổ xấu hổ…”

Nhìn biểu hiện ngạc nhiên giật mình của lão đệ, Dịch Phong mỉm cười an ủi.

“Chúng ta là bạn, không cần khách sáo như thế.”

“Không cần để ý đám tép riu này, trước mắt cũng không có chuyện gì khác, ngươi mau đi cứu Thụ lão đệ, đây mới là chính sự!”

Nghe vậy.

Quách Kiếm Nam tỉnh táo hành lễ, không dám nghĩ Dịch huynh bình dị gần gũi như thế, chỉ cảm thấy khủng hoảng, trong mắt tràn ngập ý cười cảm kích!

Đây, mới là đại năng chân chính.

“Dịch huynh nói phải!”

“Đa tạ huynh đài ra tay trượng nghĩa, hai người chúng ta sẽ ghi nhớ suốt đời, có thể quen biết Dịch huynh là phúc ba đời!”