"Khặc khặc khặc…”
“Vận may của bản tôn thật tốt, hôm nay có thể gặp được tu sĩ Nhân Tộc, hơn nữa lại là tiểu bạch kiểm, thật không uổng công ta khổ sở chờ đợi!”
“Khí huyết ngon bực này, bản tôn sẽ vui lòng thu nhận!”
Tiếng cười khủng bố vang vọng bốn phía, khí âm trầm cuồn cuộn trong bóng tối vô tận đủ để cho tâm tình bất cứ ai cũng sinh ra vẻ tuyệt vọng, dựng tóc gáy!
Dịch Phong vẫn yên lặng như cũ, hoàn toàn không có sự khủng hoảng sắp chết đến nơi.
Hơi vươn tay, bắt về phía sương đen.
“Vút!”
Một âm thanh vang lên động tới phía sau, quái vật gầy trơ cả xương khô bị bắt đi ra, nhìn lên tựa như yêu tinh, chẳng qua là phiên bản chịu đói.
Giờ phút này ý cười cứng đờ, vẻ mặt mờ mịt!
Như gà con cứng đờ trên không trung mấy hơi thở, hình như còn đắm chìm trong bá khí vui vẻ lúc nãy, thoáng cái chưa phản ứng lại tình huống. Thẳng đến khi trông thấy đôi mắt của tu sĩ nhân loại, trên cổ còn cảm giác được năm ngón tay như kìm sắt…
Quái vật này đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giằng co!
Nhưng cho dù dùng lực như thế nào, cái cổ của hắn cũng không thể trốn thoát ra phía sau khỏi năm ngón tay, giống như thần hồn bị giữ lại, một chút khí lực cũng không dùng được
Nháy mắt!
Quái vật khô quặt kinh ngạc đến mồ hôi lạnh chảy ra, đôi mắt trợn tròn!
“Đây!”
“Không thể nào!”
“Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai! Sao bản tôn có thể bị một tu sĩ nhân loại, một tay đã bắt…”
Trong mắt quái vật tràn đầy kinh hoảng chấn động, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Khi hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của Dịch Phong, giống như thần linh không hề lay động, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị uy áp khủng bố chấn nhiếp, cũng không dám lỗ mãng nữa…
Quá mạnh...
Người này thật sự quá mạnh!
Hắn ta bị người ta xách lên bằng một tay, vậy mà không nhấc lên được gợn sóng nào trong mắt đối phương, sự chênh lệch thực lực đã vượt xa tưởng tượng.
Tồn tại bậc này không phải thứ mà đám tu sĩ khi trước có thể so sánh được!
Từ kinh hoảng đến chấn động, rồi lại ngoan ngoãn ngơ ngác nhìn.
Cả quá trình chưa đến mấy giây, lại phá hủy hết kiến thức mấy vạn năm của quái vật này, không còn chút khí thế ban nãy nữa, lúc này ủ rũ như quả bóng xì hơi, thay đổi có thể coi là nghiêng trời lệch đất.
Nhìn vẻ ngoan ngoãn này, trong mắt Dịch Phong không hề gợn sóng.
Sự việc này thật sự quá bình thường.
Hắn đã đoán được từ sớm.
Cho dù nơi này thoạt nhìn nguy hiểm, nhưng cũng không thể nào mới bắt đầu đã gặp được boss lớn, nếu đơn giản như thế đã gặp được kẻ lợi hại từ lâu, tìm chết cũng chẳng thất bại nhiều lần đến vậy.
Ài...
Đời người khó khăn.
Hi vọng lần này có thể tìm chết thành công.
Trong mắt lóe lên vẻ tĩnh lặng như tuyết, Dịch Phong đánh giá tiểu quái khô quắt này.
“Ngươi là thứ gì, nơi này như thế nào?”
Ánh mắt lạnh nhạt kia, bình tĩnh như gặp phải kiến hôi, giọng điệu tùy ý chẳng chút kiêng kỵ, rõ ràng là khí độ của cao thủ tuyệt thế!
Đây đâu chỉ đá phải thanh sắt, nói là kim cương khó phá hủy cũng không quá đáng chút nào!
Quái vật hoảng hốt mồ hôi tuôn như mưa!
Không dám khinh thường dù chỉ một chút, run rẩy cười làm lành ngay tại chỗ!
“Đại đại đại nhân!”
“Tiểu nhân là Lâm Khôi, thuộc yêu tộc.”
“Còn về vùng đất này là do tu sĩ đảo Phong Tuyết xây dựng, dùng để giam giữ phong ấn đám ngưu quỷ xà thần mà họ bắt được. Trừ yêu tộc giống như ta, còn có tu sĩ nhân loại bị trục xuất, yêu vật hung tàn và ma tộc khủng khiếp từ thời thượng cổ.”
“Dần dà, chúng ta bị pháp trận ở đây phong ấn khí huyết suy yếu, để tiếp tục sống sót, chỉ đành chém giết tranh đoạt khí huyết của nhau...”
“Tiểu nhân thật sự không biết đại nhân đến đây, vừa rồi vì muốn sống nảy sinh lòng tham, mong đại nhân trách tội...”
Yêu vật này dường như rất có mắt nhìn, chỉ vài ba câu đã trả lời cực kì tỉ mỉ, còn thuận tiện cầu xin chuộc tội, có thể nói là vô cùng thức thời, tinh ranh đến độ gần như đắc đạo.
Dịch Phong khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi chuyện mấu chốt.
“Theo như ngươi nói, trong này thật sự có thứ rất mạnh nhỉ? Thực lực của ngươi, ở ngục trấn ma này được xếp tầng lớp gì?”
Quái vật khô quắt vội vã gật đầu, không ngừng hành lễ!
“Đại nhân sáng suốt, đại nhân sáng suốt!”
“Trong ngục trấn ma có rất nhiều thứ vô cùng mạnh mẽ, có yêu tộc cũng có ma tộc, những lão quái khủng khiếp chân chính, tu vi đã đến mức đáng sợ không thôi, không có khí huyết gì đáng để bọn hắn lãng phí thực lực, từ lâu đã ở ẩn sâu trong lãnh địa riêng của mình!”
“Thực lực của tiểu nhân ít ỏi, chỉ có thể ở vòng ngoài chém giết vì khí huyết, cũng là chuyện bất đắc dĩ mới đụng đến đại nhân, mong đại nhân tha tội…”
“Chút thực lực này của ta ở ngục trấn ma chẳng qua chỉ là kiến hôi, trên có mẹ già tám vạn tuổi, dưới có hài tử ba tuổi, mong đại nhân rộng lòng, tha cho ta con đường sống!”