Đảo Phong Tuyết có ngàn vạn động phủ, công việc thường ngày của mỗi người bận rộn cả lên, mọi chuyện đều tốt như quay về ngày trước, tu sĩ Tử Tinh vẫn cao cao tại thượng như cũ, An Thế Tuyên với thân phận tôn quý vẫn được mọi người ủng hộ ầm ầm…
Dường như không còn người đề cập tới Dịch Phong, giờ phút này hắn lại choáng váng ở trong một thế giới mờ mịt.
Bốn phía tối tăm mờ mịt, âm lãnh hoang vu.
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bên trong, trên mặt Dịch Phong là vẻ khó hiểu.
“Răng rắc!”
Một kiếm bổ ra, bay về phía quái vật.
Hắn nhịn không được lên tiếng chửi bậy.
“Đây là nơi rách nát gì…”
“Không phải nói có lễ vật đặt trong bảo khố à, sao lại giống mật thất để chạy trốn vậy, không khí này thật lạ, bảo khố của đảo Phong Tuyết cũng quá keo kiệt.”
Hắn dò xét bước thật lâu, càng chạy càng hoài nghi, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới lộ ra vẻ hoang vu nồng đậm.
Hoàn cảnh này khác xa một trời một vực với dự đoán.
Vội vã quay đầu, ngay cả lối vào cũng biến mất không thấy đâu…
Dịch Phong mới kịp phản ứng, đột nhiên nắm chặt đại bảo kiếm!
“Mẹ nó!”
“Nơi quái quỷ này căn bản không phải bảo khố, dường như lão tử bị lừa rồi!”
Giờ khắc này.
Dịch Phong hoàn toàn rõ ràng, nơi mình tới căn bản không phải bảo khố gì mà là nơi cực kỳ hung hiểm, lão bà vừa rồi thật âm hiểm, ngoài miệng nói dễ nghe, kết quả dự định chơi chết hắn?
Càng nhìn càng thấy ngờ vực vô căn cứ hiện lên bốn phía, Dịch Phong vẫn nhìn bốn phía hoang vu.
Cuối cùng phát hiện một tượng đá cao, bụi đất u ám thổi qua, chữ khắc trên đó đã mơ hồ không rõ, cũng không biết qua bao nhiêu năm tháng.
“Ngục Trấn Ma là nơi lưu đày ở đảo Phong Tuyết ta để giữ gìn thế giới an bình, đây là nơi lưu đày tu sĩ tà đạo, phong ấn giam giữ yêu vật của Ma Tộc, không có lệnh của ta thì không ai trên đảo Phong Tuyết được tự ý vào.
“Nếu có Ma Tộc vượt qua bia này, tu sĩ đời sau sẽ chiến đấu một mất một còn để phong ấn, đây là thiên chức của đảo Phong Tuyết ta, không thể trái nghịch!”
“Vạn Ma Quật, gặp bia ngừng bước!”
Nhìn dòng chữ khắc trên tấm đá, trong mắt Dịch Phong hiện lên vẻ tức giận
Mẹ nó…
Nơi này quả nhiên không phải bảo khố mà là chỗ chết lưu đày đủ loại quái vật, bị lừa thật rồi!
Lão bà kia thật không phải người tốt, rõ ràng lừa gạt mình vào nơi quỷ quái này!
Tức giận thì tức giận, nhưng nhìn thấy nét chữ phi phàm nghiêm chỉnh, nhất bút nhất họa trong kiếm ý ngang dọc, giống như trong bóng tối trước mắt ẩn chứa cái chết vô tận…
Mắt Dịch Phong đột nhiên sáng lên.
“Ai?”
“Lão bà kia muốn ta chết mới lừa ta đến nơi này, đây không phải vừa vặn sao?”
“Tuy rằng không biết rõ tại sao nàng muốn hại ta, nhưng chỉ cần ta có thể chết ở nơi này, chẳng phải hoàn thành nhiệm vụ tìm chết sao? Cũng coi như đánh bậy đánh bạ mà giúp được ta, nói như vậy, còn thật xem như là lễ vật…”
Trong đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ, Dịch Phong thoáng cái đã lộ vẻ khôn khéo.
Nhìn mấy lần dòng chữ ghi chép đáng sợ, hắn càng nhìn càng vui vẻ.
Lần thứ hai nhìn về bóng đêm vô tận phía trước, Dịch Phong thoáng cái thoải mái không ít, trong mắt cũng đã có chút chờ mong, chỉ cảm thấy nơi này thuận mắt hơn nhiều.
Đi tới phía trước chém qua quái nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng có lẽ nơi này có quái vật lợi hại mới đúng.
Tới nhìn dòng chữ trên tấm bia đá dọa người, đây là bí cảnh phong ấn quái vật các tộc, nếu không phải còn quái vật lợi hại đến không có chỗ xoay xở, thậm chí căn bản giết không chết, cũng không đến mức xây dựng nơi này.
Hầu như không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn bên trong có tồn tại trâu bò khác.
Có lẽ cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của mình!
Tuyệt đối phải thử một lần giá trị ở nơi này, nói không chừng mình có thể thành công tự tìm đến cái chết.
Bị người lừa vào bẫy, lại có cơ hội đạt thành tâm nguyện?
Đây cũng thật là đánh bậy đánh bạ, may mắn không phải là một chút, nói không chừng là ông trời mở mắt muốn giúp mình hoàn thành nhiệm vụ đấy.
Nghĩ tới đây…
Dịch Phong chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, nắm lấy đại bảo kiếm dậm chân lên.
Đi qua bia đá, sương mù trước mắt càng ngày càng đậm, quả thực không thể so với khói sương kiếp trước, hơi thở âm trầm kia cũng càng rõ ràng, dường như nhiệt độ đột nhiên hạ xuống không ít!
“Vút…”
Sương mù vô tận tràn ngập ý lạnh, tiếng gió thổi lạnh lẽo chậm chậm vang lên.
Tiến lên không bao lâu.
Dường như Dịch Phong đã chạm vào một vùng sương đen hỗn độn, một mình tiến tới bên trong bóng đêm vô tận, giống như bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm không lường trước xảy ra.
Hắn chỉ cảm thấy trước mặt càng ngày càng đen, cũng càng ngày càng lạnh.
Ngay lúc tiến lên hơn trăm bước.
Đột nhiên!
Sương đen trước mắt tụ tập phun trào, tản ra hơi lạnh thấu xương, sương mù dày đặc lại phác họa khuôn mặt đầu lâu khủng bố, dữ tợn khàn giọng cười lớn!