Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1934: Công bằng (3)




“Haha.”

“Tôn giả nói đùa, chỉ là tu sĩ phàm tinh sao có thể thắng được khuyển tử, e rằng chuyện này có điều kỳ lạ.”

Vũ Văn Thiển Nguyệt bình tĩnh, sắc mặt vẫn nghiêm nghị như cũ.

“Lệnh công tử thua trong tay Dịch Phong, chuyện này đã truyền ra ngoài từ sớm.”

Nghe thấy câu này, An Đạo Hải đột nhiên sửng sốt.

Trầm ngâm một lúc, trong giọng nói đã có chút lạnh lẽo.

“Trước đây khuyển tử có vết thương cũ, bị người ta tập kích thất bại không đủ để phân cao thấp!”

“Ngàn cân ngọc Thiên Hoang!”

“Lão phu bằng lòng ra ngàn cân ngọc Thiên Hoang, xin đảo Phong Tuyết tra rõ chân tướng, trả công bằng lại cho khuyển tử!”

Lần này, Vũ Văn Thiển Nguyệt không hề trả lời.

Ngọc Thiên Hoang là bảo vật cực phẩm, với đảo Phong Tuyết duy trì bồi dưỡng tinh anh mà nói rất quan trọng, trải qua hao phí biết bao năm tháng, đảo Phong Tuyết hiện nay rất cần bổ sung rất nhiều tài nguyên.

Nhưng thiên tư như Dịch Phong cũng cực kì hiếm có, nếu tương lai trưởng thành, giá trị tuyệt đối không chỉ có những bảo vật này!

Ánh mắt An Đạo Hải khẽ híp lại, tiếp tục lên tiếng.

“Một vạn cân!”

“Một vạn cân ngọc Thiên Hoang!”

Vũ Văn Thiển Nguyệt nghe vậy ngước mắt, vẫn không lên tiếng.

An Đạo hải cắn răng, đột nhiên vỗ tay vịn!

“Một vạn cân ngọc Thiên Hoang, thêm một viên Thiên Hóa đan, lão phu chỉ cần công bằng...”

Thiên Hóa đan...

Nếu có đan dược quý giá kia, rất có khả năng sẽ sinh ra một vị Hoang cảnh thiên hóa kỳ, thậm chí còn có thể ngưng luyện hóa thân bên ngoài cấp độ viên mãn!

Cuối cùng.

Vũ Văn Thiển Nguyệt lộ vẻ do dự, môi đỏ khẽ hé mở.

“Danh sách Thiên bảng đã phát, cho dù lệnh công tử có ẩn tình chuyện này cũng không thể thay đổi. Nhưng nếu thật sự điều tra được việc không thích hợp, cũng không phải chưa từng có tiền lệ thay đổi danh sách...”

Nghe câu này, An Đạo Hải lộ ý cười.

“Tôn chủ sáng suốt, lão phu tin đảo Phong Tuyết sẽ làm việc công bằng, hôm nay làm phiền mong rộng lòng tha thứ, phụ tử ta sẽ đi ngay.”

Chậm rãi ôm quyền cảm tạ, An Đạo Hải lặng lẽ để lại nhẫn cổ, rồi đưa An công tử mặt đầy hưng phấn rời khỏi thiên điện.

Cha con An Đạo Hải rời đi đã lâu, trong điện không còn ai khác.

Vũ Văn Thiển Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngón tay ngọc điểm nhẹ, chiếc nhẫn cổ trên bàn rơi vào lòng bàn tay.

Thần thức đảo qua, nhìn không sót chí bảo bên trong chút nào.

Vị Tôn Giả lãnh diễm này nhịn không được nắm chặt tay ngọc, đủ loại gút mắc đã hóa thành vẻ lạnh lùng hiện lên đôi mắt đẹp, lấy ngọc giản trầm giọng hạ lệnh.

“Truyền triệu đệ tử ngoại môn Dịch Phong!”

Theo tin tức ngọc giản hồi báo, nàng lập tức bắt đầu lay động pháp quyết.

Chỉ mấy hơi thở, minh văn phức tạp ẩn nấp trong đại điện cơ hồ bao trọn toàn bộ cung điện kín không kẽ hở, chỉ cần bước vào chính là chim trong lồng!

Khi tiếng bước chân vang lên.

Đôi mắt Vũ Văn Thiển Nguyệt càng thêm lạnh lùng, tay ngọc trong tay áo đã chuẩn bị sẵn pháp quyết phát động!

Mắt thấy thanh niên thanh tú bước vào, nàng lạnh giọng mở miệng tra hỏi.

"Ngươi chính là Dịch Phong?"

Dịch Phong vừa rồi còn uống rượu với bằng hữu, đột nhiên bị triệu đến đây, cũng không biết là chuyện gì, chỉ biết Tôn Giả đại nhân gì đó triệu kiến.

Giờ phút này nghe thấy dì ngồi trên cao tra hỏi, chắc hẳn chính là Tôn Giả đại nhân?

Hắn theo bản năng lên tiếng.

"Đúng vậy."

Vừa dứt lời, Vũ Văn Thiển Nguyệt khẽ gật đầu.

Ngón tay ngọc âm thầm giấu ở tay áo dài lay động pháp quyết, trận văn vô hình lập tức phát động, toàn bộ đại điện đều vô cùng lạnh lẽo, uy áp phô thiên cái địa muốn chiếm lấy Dịch Phong.

Dưới uy thế trận pháp khủng bố bực này, tu vi của người này chắc chắn sẽ mất hết!

Điều kỳ lạ là...

Khi uy thế vô hạn của trận pháp bao trùm, sau khi ở trong đại điện cuồn cuộn mấy lần, Dịch Phong thế mà vẫn ngơ ngác đứng thẳng không nhúc nhích, thoạt nhìn một chút chuyện cũng không có!

Nhất thời, Vũ Văn Thiển Nguyệt cả kinh đến trong lòng trầm xuống!

Điều này ...

Sao có thể như vậy!

Cho dù một tu sĩ Phàm Tinh có thiên tư thì như thế nào, tu vi cũng không thể mạnh đến loại tình trạng này, thế mà có thể coi thường Ám Ảnh Thất Tuyệt Trận do chính tay mình bày ra?

Nhưng đó là sự thật.

Trận pháp đã phát động vài lần, người này vẫn là lông tóc vô thương.

Vũ Văn Thiển Nguyệt nhìn đến trong lòng hồ nghi muôn vàn, nhịn không được suy đoán bốn phía.

Tu vi của người này tuyệt đối không đủ để ngăn cản trận pháp, lại có thể bình yên vô sự cho đến nay, xem ra trên người có pháp bảo hộ thể nào đó, ngược lại chính mình xem thường hắn.

Không nghĩ tới.

Thiên tư của tu sĩ Phàm Tinh này không tầm thường cũng thôi, lại còn mang dị bảo, hoàn toàn không giống người thường.

Có lẽ, người này thật sự có mấy phần khí vận!

Nghĩ đến đây.

Vũ Văn Thiển Nguyệt lại theo bản năng do dự, vì sắp chấm dứt loại thiên tài này mà cảm thấy tiếc hận, mới đồng ý với An Đạo Hải sẽ giải quyết Dịch Phong, thật sự khiến nàng ta cảm thấy hối hận!