Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1933 - Công bằng (2)




An Thế Tuyên nghe vậy ánh mắt sửng sốt, đột nhiên trợn to hiện vẻ oán hận!

“Cái gì?”

“Ngươi, ngươi dám nói với ta như vậy?! Lục Diệu Khả, lúc đầu không biết là ai không màng liêm sỉ, nhất quyết phải bước vào động phủ của bổn công tử, khóc lóc xin bảo vệ!”

Giọng nói sắc bén vang vọng, tiên cơ váy lụa lộ vẻ oán độc quay đầu lại!

Bốn mắt nhìn nhau, hiện lên hung ác!

“An Thế Tuyên, ngươi tưởng mình vẫn còn là An công tử cao xa vời vơi à?”

“Hừ!”

“Ngươi bị Dịch sư huynh đánh gãy tay chân chỉ với mấy chiêu, tu vi chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, bây giờ ngay cả Thiên bảng cũng khó chen chân, mất sạch mặt mũi, còn có tư cách gì kiêu ngạo ra oai trước mặt ta?!”

“Một phế vật chỉ ỷ vào gia thế, ngay cả một ngón tay của Dịch sư huynh cũng không bằng!”

An Thế Tuyên nghe mà mặt mày đỏ bừng, bật cười dữ tợn!

“Ha, hahaha!”

“Ta không bằng hắn? Chẳng qua hắn chỉ là kẻ cặn bã xuất thân phàm tinh, sao có thể so sánh với bổn công tử!”

“Đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, chẳng qua ngươi chỉ là kẻ đê tiện ai cũng có thể làm chồng, thiên kiêu thật sự được liệt vào Thiên bảng ai sẽ nhìn trúng ngươi? Ngươi thấy hắn may mắn được vào Thiên bảng, lại xuất thân phàm tinh mới dám không biết liêm sỉ đến đây trèo cao!”

Câu này thốt ra, hai người xem như hoàn toàn xé rách da mặt!

Chuyện xấu nói ra hết giữa ban ngày ban mặt, chung quy cũng tổn hại mặt mũi, Lục Diệu Khả tức đến đôi môi đỏ run rẩy, sắc mặt mấy nữ tử váy dài phía sau cũng lúc xanh lúc đỏ.

Mắt thấy xung quanh động phủ tiên đảo có không ít thần thức kéo đến, sự việc càng gây càng lớn.

Lục Diệu Khả và mấy tiên cơ chỉ đành bỏ qua, hung hăng phất tay áo dài giận dữ rời đi.

Vứt bỏ mặt mũi không chút cố kỵ, để lại An Thế Tuyên nghiến răng nghiến lợi!

Hắn ta đường đường là An công tử, từng là thiên tài nổi tiếng đảo Phong Tuyết, xét gia thế địa vị có khi nào phải chịu nhục nhã thế này đâu!

Lạnh lùng dõi theo mấy bóng dáng xinh đẹp đi xa, An Thế Tuyên siết chặt quạt ngọc!

“Bổn công tử nhất định khiến các ngươi trả giá!”

Hung hăng quay đầu, nhìn chằm chằm đình viện động phủ không ngớt cười đùa vui vẻ, vị công tử này không còn vẻ phóng khoáng như trước nữa, ánh mắt chỉ còn sót lại nỗi oán hận mở hư không rời đi!

Không lâu sau.

Trong một đô thành phồn hoa ở Tử Tinh.

An Thế Tuyên kiêu căng bước ra, nhanh chóng đi thẳng vào khu cung điện xa hoa nhất.

Chờ đến khi hắn ta bước vào trung tâm đại điện nói rõ tất cả với phụ thân, quả nhiên ông ta phẫn nộ đập bàn, giận dữ lên tiếng ngay tại chỗ!

“Khốn kiếp!”

“Tu sĩ phàm tinh nhỏ bé lại dám chiếm vị trí Thiên bảng của con ta! Chuyện này không cần nói nhiều, chắc chắn có mờ ám!”

Sau vài tiếng mắng chửi bực tức, An Đạo Hải thân hình cao lớn ngang ngược phất tay áo.

“Tuyên nhi, vi phụ tuyệt đối không để con chịu oan ức!”

“An gia chúng ta, chắc chắn không chấp nhận chuyện bất công này!”

“Không cần nhiều lời nữa, đi theo vi phụ đến đảo Phong Tuyết đòi công bằng, chắc chắn phải đoạt lại tất cả thuộc về con, giết chết kiến hôi phàm tinh gian trá mưu mô kia!”

Thấy sắc mặt lời nói bá đạo của phụ thân.

Mặt mày An Thế Tuyên lộ vẻ hưng phấn, gương mặt cũng khôi phục mấy phần kiêu ngạo trời sinh.

“Đa tạ phụ thân!”

Phụ tử hai người chuẩn bị một lúc, lần nữa mở hư không trở về đảo Phong Tuyết.

Không lâu sau.

Phụ tử hai người hiện thân ở thiên điện, được một đệ tử tinh anh dẫn dắt, vững vàng bước vào thiên điện tôn giả, một nơi vốn dĩ vô cùng tôn quý nhưng với phụ tử bọn hắn mà nói không chút áp lực, dựa vào thế lực gia tộc tuyệt đối bọn hắn hoàn toàn có tư cách bước vào đây.

Yên tĩnh ngồi trên ghế lớn, mặt mũi trầm ổn.

Đây là uy thế do thân phận và tầng lớp tạo thành, là khí độ vô thượng trời sinh!

Chờ đợi một lúc.

Cuối cùng Vũ Văn Thiển Nguyệt hiện thân, ngồi xuống trò chuyện vài câu, rõ ràng nhiều hơn vài phần khách sáo.

Thấy tôn giả đại nhân trong truyền thuyết cũng phải nể mặt phụ thân mình, An Thế Tuyên càng thêm tự tin, ngồi yên chờ đợi hướng phát triển của sự việc, cho dù chưa bước ra khỏi chỗ này hắn ta đã nắm được chín phần tự tin.

An Đạo Hải càng thêm ngang ngược, nói thẳng ngay tại chỗ!

“Vũ Văn tôn giả.”

“Khuyển tử bị tu sĩ phàm tinh cướp đoạt danh sách Thiên bảng, ngươi có biết chuyện này không?”

Vũ Văn Thiển Nguyệt thản nhiên gật đầu, sắc mặt cực kì trầm ổn.

“Quả thật có chuyện này.”

“Thiên bảng lấy kẻ mạnh làm chủ, tuy người kia xuất thân phàm tinh nhưng danh xứng với thực, không hề “cướp đoạt” của lệnh công tử.”

Lời lẽ nghiêm chính chặt chẽ, dường như hoàn toàn không nể tình.

Ánh mắt An Thế Tuyên u ám, siết chặt tay vịn ghế lớn.

Phụ thân của hắn ta lại cực kì bình tĩnh, ánh mắt có ý ngăn hắn ta lên tiếng, sau đó tiếp tục chậm rãi lên tiếng, ý cười càng đậm.