Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1893 - Sở dĩ ta dời tộc, đều là do hắn




Cách xa mấy ngàn dặm.

Quy Thọ Niên di chuyển trong hư không cũng cảm nhận được hơi thở sau lưng.

Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, trong mắt ông ta hiện lên vẻ sốt ruột, ngặt nỗi thật sự già yếu, muốn vứt lại đối phương cũng chỉ có lòng mà không có sức, chỉ có thể giận dữ mắng mỏ hùng hổ!

“Đuổi đuổi đuổi, mẹ nó là quỷ đuổi mạng sao!”

“Lưu Nhữ Nam con cua X, ta coi ngươi là nhân vật lớn không ngờ ngươi lại là kẻ mù, trêu chọc ai không chọc nhất quyết phải đụng đến cái vị khủng khiếp kia, mẹ nó đây không phải hại người sao!”

“Ngươi muốn tìm chết cũng được, đừng hại lão phu!”

Mắng chưa được mấy câu, một luồng sáng đã ngăn cản trước mặt.

Cuối cùng, Lưu Nhữ Nam vẫn đuổi kịp.

Mặt già Quy Thọ Niên u ám, cũng không tiện lên tiếng mắng mỏ nữa, nhưng lập tức bày ra vẻ lạnh nhạt người sống chớ lại gần.

“Lưu trưởng lão, sao lại cản đường của lão phu?

Xưng hô và giọng điệu vô cùng xa cách, khiến Lưu Nhữ Nam cau chặt mày.

“Quy huynh!”

“Lão phu tự hỏi không đối xử tệ bạc với huynh, mấy lần tăng giá cũng đã đồng ý, nếu huynh còn muốn tăng không khỏi quá thất đức, ta và huynh qua lại nhiều năm, chẳng lẽ không nể mặt chút nào sao?”

“Rõ ràng là chuyện nhỏ tiện tay giúp đỡ, huynh có thể lấy được không ít tiên bài lợi ích to lớn, ta cũng được như mong muốn, cần gì làm đến khó coi như thế?”

Vừa nói xong, sắc mặt Quy Thọ Niên lại u ám thêm mấy phần.

Lên tiếng lần nữa, chính là chửi ầm lên!

“Lợi ích to lớn?!”

“Lưu Nhữ Nam, mấy cái tiên bài của người vẫn nên giữ lại tự mình dùng đi, lão phu còn muốn sống thêm mấy vạn năm nữa! Mẹ nó ngươi muốn chết, chẳng lẽ còn muốn kéo lão phu chôn cùng à!”

Trở mặt không kịp phòng bị, Lưu Nhữ Nam bị chửi mặt mày xanh mét.

Nhưng ông ta không phải hạng người tầm thường, chớp mắt đã nghe ra ý ngoài lời nói, cộng thêm lúc này có việc nhờ người ta giúp, thật sự không tiện phát tác.

Gương mặt xen kẽ u ám sáng trong vài giây, mới cắn răng cười hỏi.

“Quy hải chủ, câu này của ngươi có ý gì? Nếu hôm nay không nói rõ ràng, sau này ta và ngươi muốn hợp tác e sẽ rất khó.”

Đã nói đến mức này rồi, Quy Thọ Niên cũng không nhịn được nữa.

Đầu ngón tay run rẩy gần như muốn chọt vào mặt đối phương!

“Ngươi đấy! Ngươi đấy!”

“Uổng cho ngươi là nhân vật lớn ở thần địa, giữ chức trưởng lão cung Vẫn Thần thế mà ánh mắt lại kém đến mức này, muốn trêu chọc đến người kia, ném mấy vạn năm sống cho chó rồi sao?!”

“Nói thật cho ngươi biết, ta và ngươi tuyệt đối không trêu chọc người kia nổi! Sở dĩ tộc ta phải dời đến Đông Hải là để tránh người này!”

“Tu vi người này vượt xa ta và ngươi, cảm ngộ kiếm đạo càng thêm khủng khiếp, hôm đó chém chết mấy trăm người tộc ta ở Thương Hải, lão phu không dám nói tiếng nào, ngươi lại dám đối đầu tự tìm cái chết, thật sự là ngu không ai bằng!”

“Ngươi muốn tìm chết mời tự nhiên, thứ cho lão phu không thể theo cùng!”

Lời mắng chửi liên tiếp vang lên, Quy Thọ Niên lại lần nữa đi xa.

Dưới cơn phẫn nộ, tốc độ còn tăng thêm không ít so với ban nãy, không chờ phụ tử Lưu Nhữ Nam lên tiếng, người đã đi xa mấy vạn dặm về phía nam!

Lần này, Lưu Nhữ Nam cũng không đuổi theo nữa mà đột nhiên cứng ngắc giữa không trung.

Trợn to mắt, lộ vẻ chấn động không thể tin nổi!

“Thế mà người này lại ghê gớm như vậy...”

“Ta và Quy Thọ Niên liên thủ, cũng là chịu chết?! Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại mạnh như vậy!”

Mang theo vẻ kinh dị xoay mặt lại, hồn hỏa Lưu Trường Phong sợ hãi cứng ngắc!

“Phụ, phụ thân...”

“Con con cũng không biết hắn ghê gớm như vậy, có phải Quy hải chủ cố ý phóng đại nói đến lợi hại thế kia, thực ra ông ta đang che giấu điều gì đó...”

Lời nói được một nửa, Lưu Nhữ Nam giận đến độ mở miệng gay gắt!

“Hừ!”

“Ngươi cái đồ ngu xuẩn!”

“Quy Thọ Niên là nhân vật thế nào, đó là bá chủ một phương không thua kém lão phu, người ghê gớm thống lĩnh hải tộc hoang cổ! Người ta sẽ vì nói dối mà không màng đến thể diện của mình sao?”

“Ngươi không thấy tốc độ ông ta chạy trốn ban nãy nhanh đến mức nào à?”

“Nếu người kia không phải cực kì đáng sợ, có thể khiến tên kia chạy như gót chân bôi dầu sao!?”

Mấy câu hỏi liên tiếp.

Lưu Trường Phong hoảng hốt run rẩy, không ngừng nhớ lại quá khứ.

Lần đầu gặp người này đã cảm thấy hắn không sợ hãi, thật sự quá kiêu căng, khi trước đối mặt với đại trận phong thiên cũng là bộ dáng không biết sống chết...

Bây giờ xem ra, người ta quả thật có bản lĩnh!

Kẻ ngu ngốc không tự biết mình thật sự, lại là bản thân!

Tu sĩ từ bên ngoài đến có tu vi “Hoang cảnh” này, thật sự đáng sợ vượt xa tưởng tượng!

Đột nhiên

Lưu Trường Phong sợ hãi đến độ hồn hỏa lung lay, giọng nói run rẩy.

“Sao lại như vậy...”

“Đây, phải làm sao mới được? Chúng ta sao có thể thắng được hắn!”

Nghe giọng điệu run lẩy bẩy, vẻ mặt Lưu Nhữ Nam ngơ ngác, không còn dáng vẻ trầm ổn cực kì tự tin như trước nữa.