Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1892: Đây là tìm chết (2)




“Người kia có thể đột phá đại trận phong thiên của lão phu, quả thật cũng có vài phần tu vi, nhưng một tu sĩ từ bên ngoài đến như hắn, cho dù tư chất yêu nghiệt đến mấy, đến cùng tài nguyên có hạn, nhiều nhất không quá đại thành niết bàn.”

“Đối mặt với đối thủ như vậy, một mình lão phu cũng có thể miễn cưỡng giết chết, nhưng muốn bắt sống lại có chút khó khăn nên mới mời Quy huynh ra tay.”

Quy Thọ Niên nghe vậy gật đầu, gương mặt lộ vẻ giật mình.

“Thì ra là vậy.”

Tu vi đại thành niết bàn quả thật có chút khó khăn, chẳng trách Lưu Nhữ Nam bằng lòng trả giá không nhỏ, nhưng hai người liên thủ đối địch, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Loại tu vi này thật sự là vừa khéo đúng chỗ hay…

Trầm ngâm vài giây, Quy Thọ Niên nhìn qua.

“Lưu hiền đệ, tuy nói như vậy nhưng tuổi tác lão phu đã cao, người kia tu vi không yếu, chốc nữa ra tay sợ là trợ giúp có hạn…”

Nhìn dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, Lưu Nhữ Nam biết đối phương đang nghĩ gì.

Việc đến nước này.

Ông ta không còn lựa chọn, chỉ đành bị lão Quy này bắt thóp, nghiến răng trầm giọng đáp!

“Quy huynh không cần lo lắng, người này chắc chắn không phải đối thủ của chúng ta, chỉ cần huynh giúp ta bắt hắn, sau này ta sẽ bù đắp thêm hai tiên bài cho huynh!”

Lưu Trường Phong nghe mà sốt ruột, vội vàng lên tiếng phụ họa.

“Quy tiền bối, người kia quả thật là tu sĩ từ bên ngoài đến, cho dù mạnh hơn dự đoán một chút, nhưng chắc chắn không phải đối thủ nếu ngài và phụ thân liên thủ, mong tiền bối trợ giúp, vãn bối cảm kích không thôi!”

Liên tiếp khuyên nhủ cộng thêm lợi ích đến tay, bấy giờ Quy Thọ Niên mới đồng ý.

“Nếu đã như vậy, lão hủ không tự lượng sức thử xem sao!”

“Bây giờ gian tặc kia đang ở đâu?”

Tuy hơi quanh co, nhưng tất cả cũng nằm trong dự đoán.

Lão Quy vẫn đồng ý giúp đỡ, cho dù Lưu Nhữ Nam bất mãn nhưng nghĩ đến để con trai bước vào Hoang cảnh, lại có cảm giác kích động khi mọi thứ đều đáng giá.

Vội vàng nhìn theo hơi thở mà thần thức thăm dò được...

Người kia dựng lều trên biển cát dưới mặt đất, tuy đã đổi chỗ nhưng vẫn là dáng vẻ không biết sống chết, thế mà vẫn nhàn nhã nướng cá, thật đúng là khinh thường hệt như trước đây.

Haha...

Lưu Nhữ Nam không nhịn được mang theo ý cười, duỗi tay chỉ hướng.

“Quy huynh nhìn đi, hắn chính là gian tặc không biết sống chết kia!”

Hồn hỏa Lưu Trường Phong nhìn mà nóng lên, như thể trông thấy bữa ăn ngon đã chuẩn bị sẵn sàng!

“Đúng đúng đúng!”

“Chính là hắn! Chết đến nơi còn hồn nhiên không biết, tu vi của loại người ngu xuẩn này, nhất định phải để ta hưởng!”

Nghe giọng điệu khinh thường của phụ tử hai người, lão Quy cũng tự tin nhìn xuống.

Vừa nhìn.

Ông ta lại sửng sốt!

Giống...

Quá giống rồi!

Nhân loại đang nướng cá trên biển cát, càng nhìn càng giống sự tồn tại khủng khiếp đã trông thấy trên Thương Hải ngày đó!

Chỉ một ánh mắt, ký ức đáng sợ của ông ta đã bị đánh thức, trái tim đột nhiên thít chặt, ý cười ban nãy cứng ngắc trên mặt, vội vàng định thần nhìn kỹ lại!

Cũng là gương mặt thanh tú, cũng là dáng vẻ nhàn nhã.

Bắt mắt hơn là con ốc sên lớn hiếm thấy kia!

Trông thấy tất cả, Quy Thọ Niên đột nhiên sợ đến há to miệng!

“A!”

Giờ phút này ông ta vô cùng chắc chắn, người này chính là kiếm thần khủng khiếp hôm đó mình đã từng nhìn thấy!

Quan sát thần kiếm dùng để nướng cá kia, ông ta hoảng hốt trái tim lạnh đi ngay tại chỗ, chỉ mỗi ánh sáng lóe lên đã khiến ông ta cảm giác hơi thở tử vong gần ngay trước mắt.

Đây nào phải chỉ mạnh hơn một chút, phải là tỷ chút đấy!

Vậy mà dám ra tay với vị này…

Chẳng phải tìm chết sao!

Mẹ nó chứ!

Quy Thọ Niên vừa nhìn mặt mày đã biến sắc, đột nhiên mở ra hư không bỏ chạy thật xa!

“Soạt!”

Phụ tử Lưu Nhữ Nam còn đang đắc ý, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có điều kỳ lạ, chỉ thấy sau lưng lạnh toát.

Vô thức ngoái nhìn, bấy giờ mới phát hiện lão già Quy Thọ Niên kia đã chạy mất!

Chớp mắt đã mở hư không đi xa vạn dặm!

Phụ tử hai người nhìn mà ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đã hứa sẽ ra tay, liên tiếp tăng giá mấy lần cũng đồng ý rồi, lão già này sao lại lật lọng, chẳng lẽ ông ta còn muốn tăng giá?

Lòng tham không đáy quá rồi.

Bất kể thế nào, đối tượng đoạt xá đã đến tay tuyệt đối không thể bỏ lỡ!

Lưu Nhữ Nam không kịp nghĩ nhiều, lập tức mang theo hồn hỏa mở hư không nhanh chóng đuổi theo.

Điều kỳ lạ là.

Hai ông lão ngươi chạy ta đuổi, khoảng cách không hề thu hẹp chút nào.

Lưu Nhữ Nam tức đến nỗi mặt mũi u ám.

“Lão già đáng chết này, ngoài miệng thì nói tuổi già sức yếu, thân pháp lại nhanh nhẹn đến thế, đúng là che giấu rất sâu!”

Nhịn không được mắng lời thô tục, Lưu Nhữ Nam chỉ đành bộc phát tu vi toàn thân, không ngừng đuổi theo hơi thở kia, bấy giờ mới dần dần rút ngắn khoảng cách.