Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1873: Không chết không thôi (2)




Nhìn bóng lưng đột nhiên cô độc của Dịch Phong, so với phong phạm Dịch tiền bối bình dị dễ gần ngày xưa như hai người khác nhau, mọi người nhìn nhau khó hiểu, không dám nói thêm.

Cho dù ngoài miệng bọn hắn không lên tiếng, trong lòng cũng biết rõ.

Thần cung chắc chắn sẽ cho người đến, tiền bối không muốn lại có người mạo hiểm với hắn nữa.

Trưởng lão Thần Đạo tông nhìn rất lâu, chỉ đành tiếc nuối bái lạy từ biệt.

“Tiền bối bảo trọng, đại ân không dám chỉ nói lời cảm tạ, chúng ta chắc chắn ghi nhớ suốt đời!”

Mọi người cắn răng đứng dậy.

Có lẽ vì trận chiến này quá hưng phấn, không ít người dường như hồi phục vài phần tu vi, khó khăn dìu dắt giúp đỡ nhau, nhặt xác đồng đội, sau đó bái lạy từ xa rồi rời khỏi nơi thị phi này.

Chờ đến khi xung quanh không còn ai nữa.

Dịch Phong cũng chậm rãi ngoái nhìn, nhìn bóng người lác đác bay về phía chân trời lẩm bẩm cảm khái.

“Chư vị, bảo trọng.”

Mãi đến lúc bóng người biến mất trên bầu trời.

Dịch Phong mời rời mắt, thu con tin Lưu Hạo Thiên còn sót lại vào nhẫn chứa đồ, thuận tiện thu hồi thi thể của mấy người thần cung.

Nếu cung Vẫn Thần muốn đấu, vậy thì tử chiến đến cùng, chỉ có một mình hắn không còn vướng bận, cứ việc kiên trì không chết không thôi, nếu bọn hắn không đến, hắn sẽ mang con tin và thi thể tìm đến tận cửa!

Thứ tông môn chó má ỷ mạnh hiếp yếu như vậy, lão tử quyết theo đến cùng!

Trung tâm thần địa.

Một hòn đảo phồn thịnh không biết ở vị trí nào, hơn hẳn tiên cảnh, cung điện thành trì nhiều vô kể, dù không thể so với độ xa hoa của Không Đảo, nhưng vẫn được coi là nơi khủng khiếp của Vẫn Thần.

Ở giữa đô thành.

Lâm Nhược Vi và nha hoàn cưỡi xe ngựa dị thú đi về trước, dừng lại ở một tiểu viện rìa thành.

Tiểu viện không hề bắt mắt, lại an phận ở một góc, thật sự cũng hiếm có nơi đô thành tấc đất tấc vàng này. Cho dù gần đây Ngọc Nhi đã được chứng kiến không ít sự khủng khiếp ở thần địa, vẫn bị giật mình không nhẹ.

Đánh giá một lúc, lặng lẽ đến gần lên tiếng.

“Tiểu thư, đây là đâu?”

“Coi như ta đã hiểu tại sao gần đây người nhiều lần tìm hiểu nhất định phải đến đây, bên trong chắc chắn có một nhân vật lớn rất lợi hại phải không?”

Lâm Nhược Vi khẽ gật đầu, nhỏ giọng truyền âm.

“Nha đầu nhà ngươi, quả thật có chút tiến bộ.”

“Nơi này có một vị tiền bối của tộc ta sinh sống, có quan hệ huyết thống với ta, theo như tộc phổ đã nói, ta phải gọi vị tiền bối này một tiếng tam thúc, ngài ấy cũng giống chúng ta đều là người của huyền môn.”

Ngọc Nhi nghe vậy gật đầu, có chút nghi ngờ.

“Thì ra là tộc thúc đại nhân...”

“Nhưng mà thân phận tiểu thư cao quý, ngay cả đại nhân sáng lập huyền môn cũng là lão tổ của người, người cần gì tự hạ thấp địa vị, năm lần bảy lượt bái kiến vị tiền bối này.”

Vừa dứt lời, Lâm Nhược Vi đã nghiêm nghị nhìn chằm chằm.

“Không được hỗn xược.”

“Tuy tam thúc không có chức vị, nhiều năm chưa từng lộ diện ở tông môn, nhưng ông ấy vốn là định hải thần châm của tông môn ta, không hề khoa trương khi nói chỉ cần tam thúc ra mặt, đa số các đại tông môn cũng sẽ nhượng bộ lui binh, ngay cả tông chủ hiện nay gặp ông ấy cũng phải nhường lễ ba phần!”

“Nếu ngươi còn dám nói lời bất kính, trở về ta sẽ trừng phạt ngươi đàng hoàng.”

Ngọc Nhi hoảng hốt căng thẳng cúi đầu, thè lưỡi nhận sai.

“Tiểu thư bớt giận, Ngọc Nhi không dám nói năng lung tung về tộc thúc đại nhân nữa…”

Nhưng dù sao nàng ta cũng là tiểu nha hoàn, nghe thấy nhân vật lớn như vậy khó tránh khỏi nảy sinh tò mò, chớp mắt lại nở nụ cười, bắt đầu truyền âm trò chuyện.

“Tiểu thư, người có thể tiết lộ một câu hay không, miễn cho sau này Ngọc Nhi lỡ lời, vị đại nhân này có uy thế như vậy, chắc chắn tu vi rất ghê gớm?”

Thấy dáng vẻ lém lỉnh của nha hoàn, Lâm Nhược Vi bất đắc dĩ liếc mắt.

“Ngươi đấy...”

“Tam thúc uy chấn tứ phương, tất nhiên tu vi lợi hại, nghe nói mấy năm trước ông đã đột phá Thiên giai, đến Hoang cảnh bán bộ!”

“Cho dù ở thần địa, thiên tư của tam thúc cũng có thể coi là hiếm có trong vạn người, đã bước vào cảnh giới mà chúng ta ao ước.”

Nghe thấy câu này, tiểu nha hoàn hoàn toàn ngơ ngác.

Trong đầu liên tưởng đến tư thế vô địch từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, dù ngàn vạn tu sĩ không sợ gian nguy kéo đến, trước mặt bóng dáng kia chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.

Đại đạo dài đằng đẵng, không biết bao nhiêu thiên kiêu bỏ mình.

Vị đại nhân này lại bước lên bờ, thật sự là thiên tài vạn cổ hiếm có!

Ngọc Nhi ngẩn ngơ rất lâu mới hoàn hồn.

Trong ánh mắt linh động tràn ngập vẻ kính sợ, hoảng hốt gật đầu với vẻ chấn động.

“Chẳng trách tiểu thư không tiếc vài lần đến đây bái kiến, vị tộc thúc đại nhân này mới là tiền bối tài ba chân chính, mấy vị tiền bối ở huyền môn chúng ta so với người này thật sự là chênh lệch rất xa!”