Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1872: Không chết không thôi




Nhìn bóng dáng cầm kiến yên tĩnh đứng đó, ánh mắt tràn ngập sùng bái!

Đời này có thể thấy phong thái cao nhân như vậy, trượng nghĩa giết chết cuồng đồ, thật sự khiến người ta không nhịn được vỗ tay khen hay, cũng không uổng công sống vạn năm, gặp được vị tiền bối này mới là cơ duyên lớn lao!

Sau khi ông ta kích động thốt ra, không ít tu sĩ trọng thương cũng rung động nhìn chăm chú.

Dường như bị kết quả chiến đấu khiến lòng người phấn chấn này cổ vũ, liên tục có người siết nắm tay ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt là vẻ vui sướng không nói nên lời, thấy đám người thần cung bị giết chết chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân sục sôi!

Ngược lại.

Đám người thần cung trên trời lại rơi vào cảnh long trời lở đất!

Trưởng lão đã chết, bọn hắn đâu tính là cái rắm gì.

Đối diện với cảnh tượng chưa từng nghĩ đến, nỗi sợ hãi biết bao nhiêu năm chưa từng có, không ngừng lan tràn trong lòng bọn hắn, ngay cả bầu trời hôm nay cũng trở nên lạnh lẽo bức người.

Cho dù là thế.

Bọn hắn lại không dám cử động, ngay cả bỏ chạy cũng không có dũng khí!

Cứng ngắc đứng đó như lâu la, đầu óc vang lên ong ong!

Lưu Hạo Thiên vô cùng chấn động, vẻ mặt đờ đẫn, dường như còn chưa phản ứng lại, phụ thân mạnh mẽ không gì sánh nổi của hắn ta, vậy mà lại bị người ta một kiếm giết chết.

“Ầm!”

Mãi đến khi thi thể rơi xuống đất, chìm vào cát vàng không khác gì những thi thể nát vụn kia.

Hắn ta mới đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt dâng lên phẫn nộ và khủng hoảng!

Tất cả vinh quang và tài nguyên hắn ta sở hữu hiện nay, đều nhờ vào uy vọng và địa vị của phụ thân, lúc này phụ thân đã chết, hắn ta không còn chỗ dựa nữa!

Trời sập.

Trời sập rồi!

Nhưng cho dù tâm trạng đan xen phức tạp muôn phần, hắn ta vẫn không có can đảm báo thù. Một kiếm vừa rồi, hắn ta không nhìn thấy rõ, cha hắn ta còn không phải đối thủ, hắn ta là cái thá gì…

Sau khi cảm giác hèn mọn chưa từng có hiện lên nét mặt, đủ mọi cảm xúc đều hóa thành khủng hoảng.

Quý công tử từng cao xa vời vợi, đứng ngơ ngẩn run rẩy trên không dường như càng hợp với dáng vẻ lấm lem bẩn thỉu của hắn ta, hoàn toàn mất sạch sự vượt trội hơn người, chỉ còn sót lại đôi mắt chấn động vành mắt đỏ bừng.

Những ông lão khác cũng không còn trung thành như xưa.

Lặng lẽ nhìn nhau một lúc, trong sắc mặt tái nhợt là sự khủng hoảng khi đại nạn kéo đến.

Vào lúc bọn hắn mắt đi mày lại, giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

“Hôm nay một người cũng đừng hòng rời khỏi đây.”

Vừa dứt lời, mấy ông lão như chết cha chết mẹ!

Liên tiếp ngoảnh lại cầu xin, có thể nói là hèn mọn đến cực điểm, trước mặt tính mạng, sĩ diện chẳng đáng là gì!

Đáng tiếc.

Dịch Phong đã nổi sát ý, tuyệt đối sẽ không buông tay.

Vài tiếng răng rắc giòn giã, lại thêm mấy thi thể rơi xuống đất.

Lưu Hạo Thiên dường như cũng mất hết can đảm, không chờ Dịch Phong ra tay đã sợ hãi rơi xuống đất run rẩy, không ngừng lẩm bẩm như thể phát điên.

“Đây là mơ, đây nhất định là ác mộng…”

Cũng chỉ có ông lão chấp sự xem như cứng cỏi, còn có thể siết tay nhìn chăm chú với vẻ mặt oán độc!

“Các hạ!”

“Tu vi của ngươi tất nhiên mạnh mẽ, nhưng giết chết cha con Lưu trưởng lão, định sẵn không còn đường lui nữa! Phụ thân của Lưu trưởng lão là trưởng lão nội môn của thần địa, là Hoang cảnh chân chính!”

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ bị truy sát không ngừng nghỉ!”

“Nếu các hạ tha cho ta, có lẽ ta sẽ giấu diếm chuyện này…”

Thoạt trông như lời uy hiếp, nhưng xưng hô lại cung kính gấp mấy lần.

Còn về những lời quỷ quái kia, cũng là cái cơ bịa ra vì muốn sống sót thôi, cái gọi là truy sát cũng không thể khiến Dịch Phong ném chuột sợ vỡ bình được.

Dịch Phong lười nghe thêm, vung một kiếm ra.

“Rắc!”

Trên trời không còn ai nữa, kẻ địch đến từ thần cung đều bị đền tội.

Chậm rãi đáp xuống.

Nhìn một cõi hỗn độn, còn có màu máu khắp nơi trên mặt đất, sự nặng nề trong lòng Dịch Phong từ đầu đến cuối không hề tan biến, kinh nghiệm tăng lên vào giờ phút này cũng không đáng là gì.

Ngược lại trưởng lão Thần Đạo tông và vài người may mắn sống sót, khó khăn bước qua với vẻ kích động không thôi!

Cho dù trọng thương, mọi người vẫn sùng bái hưng phấn!

“Đa tạ tiền bối trượng nghĩa cứu giúp!”

Trưởng lão Thần Đạo tông vô cùng kích động, thậm chí quỳ lạy hành lễ ngay tại chỗ!

“Ơn cứu mạng của tiền bối, lão hủ suốt đời khó quên!”

“Hôm nay bất kể sống chết, lão hủ cũng nguyện đi theo tiền bối, lên núi đao xuống biển lửa, chết không từ chối!”

Vừa nói ra câu này, không ít người cũng học theo.

May mắn sống sót sau tai họa, niềm sung sướng báo được thù lớn, còn có nhiệt huyết kỳ lạ, đều tập trung thời khắc cao giọng hành lễ, vang vọng khắp biển cát có vẻ thê lương này.

Đối mặt với đủ loại nhiệt tình, Dịch Phong lại lạnh nhạt xoay người.

“Đi đi.”

“Các ngươi mau rời khỏi chỗ này, không ai được ở lại.”