Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 184: Thời khắc đỉnh cao của cẩu tử




Mặc dù có thể nói là việc một Yêu Tông như hắn ra tay bắt một Yêu Vương rác rưởi dễ như trở bàn tay, nhưng mà có lẽ là bởi vì Tu La và một Yêu Tông khác trong hai vị Yêu Tông ngã xuống và chuyện của võ quán kia làm cho bây giờ hắn hành động trở nên thận trọng hơn rất nhiều.

“Chuẩn bị….”

Hắn ra lệnh.

Nghe vậy, mọi người nuôi chí chờ phát động.

“Lên!”

Cuối cùng, Ngao Tất Phương lại quát nhẹ một tiếng.

Mà mệnh lệnh này cũng khiến cho mọi người giảm bớt căng thẳng, có lẽ là bởi vì cái bóng của võ quán, sợ là Ngao Tất Phương lại thay đổi chủ ý.

Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, hơn hai mươi bóng người hoá thành chói lóa, nhào về hướng Ngao Khánh.

Nhìn thấy vậy, Ngao Tất Phương nhếch khóe miệng lên.

Lần này, chắc chắn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn đột nhiên cứng lại, bởi vì Ngao Khánh đột nhiên mở to mắt ra, hai đồng tử yếu ớt hóa thành hai ánh vàng chiếu về hướng của hắn.

Đồng thời, một luồng khí tức khiến cho Ngao Tất Phương hoảng sợ tuôn ra dữ dội từ trên người Ngao Khánh.

Hả!

Con ngươi của Ngao Tất Phương đột nhiên trừng lớn.

Yêu Tôn?

Vậy mà lại là Yêu Tôn ư?

Trong đầu Ngao Tất Phương giống như vang lên một tiếng sấm, cảm giác cả người đều chết lặng.

Sao Ngao Khánh lại đột nhiên liền trở thành Yêu Tôn rồi?

Nếu như không phải lúc này Ngao Khánh tỏa ra sức ép trực tiếp tấn công tâm linh của hắn, cộng thêm tận mắt chứng kiến, căn bản hắn không dám tin vào những thứ trước mắt này.

Nhưng mà bây giờ cho dù hắn không thể hiểu nổi, cũng không hiểu tại sao tên phế vật Ngao Khánh này sao lại tới cảnh giới Yêu Tôn rồi, nhưng tình hình trước mắt căn bản là không cho phép hắn nghĩ nhiều như vậy.

“Rút lui!”

Dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng hét lớn.

“Cái gì?”

“Lại rút lui?”

Nghe thấy giọng nói của Ngao Tất Phương, lũ yêu đang xông về hướng Ngao Khánh lại một lần nữa chết lặng.

Nhưng mà.

Lúc này bọn chúng cũng cảm nhận được trên người Ngao Khánh bộc phát ra hơi thở lớn mạnh, lập tức bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Yêu Tôn!

Vậy mà lại là Yêu Tôn.

Hả!

Ngao Khánh sao lại là Yêu Tôn rồi.

Chẳng trách phải rút lui!

Bọn chúng lập tức hiểu ra, cũng không chú ý tới chấn động trong lòng được nữa, gần như là vắt chân lên cổ rồi bắt đầu chạy.

Tốc độ, không biết là nhanh hơn gấp bao nhiêu lần so với lúc đến, ai nấy cũng chen nhau vượt lên trước, chỉ sợ Ngao Khánh ở phía sau đuổi đến.

Trước kia xem thường Ngao Khánh bao nhiêu, lúc này trở nên sợ hãi bấy nhiêu.

Nhưng mà, lúc này Ngao Khánh mới tỉnh lại, nào chịu buông tha cho bọn chúng, thuận theo bàn chân nhẹ nhàng giương lên, một sức mạnh to lớn đi về hướng đám người Ngao Tất Phương đang gào thét bỏ chạy.

“Hà!”

Một bàn chân này, có thể nói là đào núi lấp biển, cây cối đổ rạp, vùng núi bị san thành đất phẳng.

Những Yêu Hoàng kia trong phe cánh của Ngao Tất Phương, hầu hết đã chết dưới một đạp này, mà những Yêu Tông kia cũng không dễ chịu như vậy, ngã rải rác xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi.

“Chết tiệt, chết tiệt!”

Ngao Tất Phương lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, gương mặt bụi bặm, mặt tỏ bừng bừng, lớn tiếng mắng.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, thế trận hùng mạnh ra trận như vậy của bọn họ, bị ra oai phủ đầu ở võ quán thì cũng thôi đi, vậy mà đến tay Ngao Khánh vẫn còn bị ăn đòn.

Rõ ràng là một tên phế vật, lại đột nhiên trở thành Yêu Tôn, thế giới này rốt cuộc là bị làm sao vậy!

Nhưng mà hắn vừa mới lên tiếng gào thét, Ngao Khánh đã liền nhìn chằm chằm vào hắn.

Đôi mắt này, trực tiếp khiến hắn sởn gai ốc.

Nhưng hắn còn chưa kịp có phản ứng, Ngao Khánh lại nhấc chân lên một cách nhẹ nhàng, sau đó ở trên bầu trời đột nhiên phóng to, đè xuống phía hắn giống như một ngọn núi lớn.

“À há!”

Uy lực của một chưởng này, suýt chút nữa doạ cho Ngao Tất Phương vỡ gan vỡ mật, tu vi của Yêu Tông viên mãn phát huy đến mức cao nhất, đến cả lăn lê bò toài cũng vì né tránh mà phát huy hết cỡ.

Ngay sau khoảnh khắc hắn né tránh đó, cái chân đó cuối cùng cũng hạ xuống.

“Ầm!”

Âm thanh của tiếng nổ lớn vang lên, cả Sơn Lâm thiên dao địa động, giống hệt như trận động đất thường ngày vậy.

Như tìm được đường sống trong chỗ chết Ngao Tất Phương nhìn về hố to phía trước, hắn thở hổn hà hổn hển, thần sắc phải gọi là cực kỳ thảm hại.

Nhưng mà mặc dù hắn đã trốn khỏi được một kiếp này, nhưng thủ hạ của hắn lại không gặp may như vậy, có hai tên Yêu Tông đã bị một chân đó đạp chết.

Lại tổn thất mất hai Yêu Tông, quả thực Ngao Tất Phương đang rỉ máu trong tim.

Những người này người nào cũng đều là trụ cột chắc chắn của Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn, Tu La và Phục Đạo chết đã đủ làm cho hắn khó chịu rồi, những đả kích này, quả là muốn làm cho hắn phát điên.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện Ngao Khánh đã khóa chặt hắn.

Cái chân đó, lại có thể một lần nữa chầm chậm đưa lên.

Ngao Tất Phương toát mồ hôi lạnh.