Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 183: Lần này sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nữa




Trời…

Sắp tối.

Rượu…

Vẫn cứ uống.

Vẫn cứ.

Khoác lác.

Chỉ là, dần dần…

Có người không thắng nổi rượu, không biết từ lúc nào, Ngô Vĩnh Hồng và Lục Thanh Sơn đã gục xuống gầm bàn, mỗi người ôm một cái chân bàn ngáy khò khò.

Còn Tôn Gia Cát và Sở Cuồng Sư thì nằm chéo nhau trên đất, đặc biệt là Tôn Gia Cát còn ôm chân Sở Cuồng Sư, mấy lúc chép miệng còn thỉnh thoảng ngửi thấy mùi.

“Ôi!”

Khẽ thở dài một hơi, Dịch Phong hơi say, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, tự ôm rượu uống một mình.

Ôm cây đàn, ngồi trên mái nhà.

“Trăng sáng có tự bao giờ, nâng chén hỏi trời xanh, chẳng hay trên cung ấy, năm này là năm nao…”

Những sợi dây được gảy nhẹ nhàng, nương theo tiếng đàn là giọng ngâm nga du dương.

Lúc này.

Cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch vút đi trong không trung, thanh thế hùng dũng.

Bọn họ cuối cùng đuổi đến dưới chân núi của Thập Vạn Đại Sơn.

“Ngao Khánh vẫn đang ở trong Thập Vạn Đại Sơn sao?”

Ngao Tất Phương nghiêng đầu, nhìn thủ hạ ở phía sau hạ thấp giọng nói.

“Vẫn đang ở trong đó!”

Thuộc hạ vội vàng nói

“Ngươi dẫn đường, tránh đêm dài lắm mộng, dùng tốc độ nhanh nhất bắt Ngao Khánh về.” Ngao Tất Phương lạnh giọng nói.

“Đúng!”

Sau đó một đoàn người dưới sự dẫn dắt của người này, mọi người xuất phát đi về hướng Thập Vạn Đại Sơn.

“Đợi đã!”

Nhưng mà, vừa mới thâm nhập vào Thập Vạn Đại Sơn được một chút, Ngao Tất Phương liền khua tay, dừng lại.

“Đã cảm nhận được chưa?”

Hắn hỏi.

Mọi người ở phía sau, đều là đang gật đầu, đồng thời trong ánh mắt mang theo rung động, còn đem theo một chút kinh hoàng.

Bởi vì đi tới chỗ này, bọn họ đều đã cảm nhận được bên trong núi có tiếng động rất lớn, dưới luồng động tĩnh này, rất nhiều yêu thú và dã thú khác bên trong núi đều nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy.

Mà cho dù là những Yêu Tông và Yêu Hoàng này của bọn họ, đều cảm nhận được áp lực rất lớn hệt như vậy.

“Không biết là vị nào ở trong núi này đột phá Yêu Tôn!” Ngao Tất Phương nhìn về phía xa nơi tụ tập linh khí to lớn, đồng tử cũng co rút lại.

“Phải làm sao đây?”

Những người khác hỏi, nhất thời trở nên do dự.

Ngao Tất Phương cũng trở nên do dự.

Cho dù hắn cũng là Yêu Tông viên mãn, còn thiếu một bước nữa là có thể đến Yêu Tôn, nhưng mà một bước này cũng như sông lớn.

Hắn đứng trước cao thủ Yêu Tôn đích thực, đúng là cũng không còn chút sức chiến đấu nào hết.

Đó chính là lý do vì sao lúc hắn ở võ quán gặp được ba vị cao thủ Võ Tôn thì lại chạy nhanh như vậy.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn bèn nói: “Với loại phế vật như Ngao Khánh, cho dù đã là Yêu Vương, nhưng mà dưới sức ép đột phá của Yêu Tôn này, sợ rằng sớm đã nằm sấp xuống không dám động đậy rồi, nếu đã như vậy, ta bèn ở đây chờ đợi một chút đi, đợi sau khi vị Yêu Tôn này đột phá xong xuôi mới đi tìm nó cũng không muộn.”

Nghe vậy, mọi người cũng gật đầu đồng ý.

Dù gì nếu như bọn họ tùy tiện mạo phạm lúc cường giả như này đột phá, lỡ như chọc giận đối phương, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp đối với bọn họ.

Thế là, đám người Hồng Nhật Nhất Mạch ngồi vắt chéo chân ở trong núi.

Đột phá của Yêu Tôn quả đúng là khủng bố như vậy đấy.

Một đêm, toàn bộ ngọn núi đều bị bao phủ bởi khí tức chập chờn, dưới luồng chấn động này, chim thú trong núi cố gắng tản ra, vạn yêu nằm rạp xuống.

Cuối cùng.

Một đêm trôi qua, chấn động đã tan đi.

Mà vị ở trong núi đó, có lẽ là đã đột phá Yêu Tôn.

Cũng trong cùng thời gian đó, Ngao Tất Phương đang ngồi vắt chân bỗng nhiên mở to mắt ra, trước tiên bèn hỏi: “Ngao Khánh, có phải vẫn đang ở trong núi này không.”

“Phải!”

Thủ hạ vội vàng nói.

“Việc không nên chậm trễ, lập tức xuất phát, nhanh chóng bắt Ngao Khánh về.” Ngao Tất Phương ra lệnh nói.

Nghe vậy, tên thuộc hạ đó ở phía trước tiếp tục dẫn đường.

Lúc trước Ngao Khuynh Thành để lại trên người Ngao Khánh một khí tức đặc biệt, đây là thủ đoạn đặc biệt của Hồng Nhật Nhất Mạch hắn, mà người này đã từng được học.

Men theo khí tức này, một đoàn người tiếp tục đuổi theo về hướng trong núi.

Sau nửa canh giờ, đã thâm nhập rất sâu vào Thập Vạn Đại Sơn rồi, đúng lúc Ngao Tất Phương có chút không kiên nhẫn, người dẫn đầu phía trước bỗng dừng chân lại.

“Tất Phương đại nhân, tên phế vật đó ở ngay trong sơn cốc phía trước.”

Nghe vậy, mắt Ngao Tất Phương có chút phát sáng.

Hai mươi mấy người hoá thân thành đủ loại quỷ quái lao vút về hướng sơn cốc phía trước, đương nhiên Ngao Tất Phương đang dùng hình dáng ban đầu của Phệ Thiên Yêu Lang, ngồi vắt chân trên một mỏm đá nhắm mắt dưỡng thần.

“Chỉ là một tên phế vật, làm bộ làm tịch!”

Ngao Tất Phương coi thường cười lạnh một cái.

Vẫy tay ra hiệu, liền phân phó nói: “Các ngươi tản ra, bao vây lấy nó, nhất định không để lại cho nó có chút đường lui nào, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị hoàn tất, nghe mệnh lệnh của ta, cùng nhau tấn công bắt sống nó.”

Mọi người gật đầu, thân hình hoá thành những tia chớp vút đi, rất nhanh đã bao vây được Ngao Khánh.

Thấy vậy, Ngao Tất Phương mới gật đầu hài lòng.