Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1833: Rơi vào địa ngục (2)




Như thể ngay sau đó, ai cũng có thể người chết đạo mất!

Miền đất phúc ở điểm cuối đại đạo trong truyền thuyết lại có dáng vẻ như vậy, không ai ngờ niềm vui sướng khi mộng đẹp thành thật còn chưa tan hết, chớp mắt đã gặp phải họa sát thân!

Từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, chỉ là chuyện trong thoáng chốc!

Gần như phần lớn các tu sĩ đều hoảng hốt không dám lên tiếng, đành phải run rẩy lùi về sau, bị tu vi mạnh mẽ và sát phạt hung tàn của đối phương dọa sợ!

Sắc mặt Lâm Nhược Vi cũng trắng bệch, nhìn máu thịt đầy đất với vẻ khó tin.

Chính vào lúc tình thế đang giằng co.

Một ông lão có dáng vẻ thần tiên lặng lẽ dịch chuyển ra sau nhóm người, đột nhiên bóp nát bảo vật trong tay áo, không khí xung quanh phủ đầy sương mờ, muốn vạch ra hư không rời đi, nét mặt lóe lên vẻ mừng như điên!

"Chư vị đạo hữu, ta đi trước một bước, xin lỗi!”

Động tĩnh như vậy, khiến người bên cạnh kinh ngạc trợn to đôi mắt!

“Tống lão, ông!?”

Đừng nói người quen khó tin, ngay cả những tu sĩ chẳng quen biết cũng không ngờ vị tiền bối thoạt nhìn đạo đức uy tín cao vời vợi kia, lại làm ra chuyện gót chân bôi dầu chạy nhanh như thế trong giờ phút này!

Có người kinh ngạc sắc mặt trắng bệch, có kẻ giận dữ, cũng có người như hiểu ra.

Nhưng còn chưa đợi mọi người nhìn nhiều thêm một chút.

Không gian bên cạnh ông lão đột nhiên cứng đờ, vòng xoáy hư không đang tản ra biến mất không thấy đâu, ngay cả bóng dáng gần như mơ hồ của ông ta cũng trở về trạng thái ban đầu ngay tức khắc.

Tiếp đó hiện trường bắt đầu vặn vẹo!

“Bùm!”

Một tiếng nổ vang lên, ông lão gào thét hóa thành sương máu!

Vài tu sĩ bị văng trúng người, hoảng hốt đến độ hai chân bắt đầu run lẩy bẩy!

Trên bầu trời.

Đội trưởng dẫn đầu chậm rãi thu tay phải đang siết chặt lại, vẻ mặt khinh thường.

“Còn ai muốn chạy nữa không?”

Một câu thản nhiên lại tản ra uy áp cực kì khủng khiếp, từ chân trời rơi xuống che phủ xung quanh bờ biển, thoáng chốc tất cả tu sĩ t như bị núi thái sơn đè trên đỉnh đầu!

Người có tu vi yếu kém, thậm chí bị chấn động khóe môi trào máu!

Quá đáng sợ...

Sự chênh lệch tu vi này đáng sợ vượt sức tưởng tượng, ngay cả bí pháp để trốn chạy cũng không có tác dụng gì!

Giờ phút này.

Các tu sĩ vốn có tâm tư khác biệt, hoàn toàn đã bị tuyệt vọng bao phủ!

Cuối cùng.

Có người không chịu nổi hiện thực này, không cam lòng gào thét!

“Trời ơi!”

“Tại sao Vẫn Thần lại như thế! Có ai cứu chúng ta không! Đều là nhân tộc, tại sao chúng ta vượt gió biển đến đây lại phải chịu sỉ nhục này!”

“Lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của Vẫn Thần sao!”

“Ta không tin, ta không tin!!!”

Nhưng bất kể hắn ta la hét thế nào, cũng không có ai đáp lại.

Cũng như đạo lý thông thường ở đời, kẻ yếu trước giờ chưa từng có công bằng.

Sau khi bóng đen không ngừng đáp xuống, cảm giác áp bức khủng khiếp gần như khiến người ta nghẹt thở, chẳng qua chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, bất kể thân phận cảnh giới, tất cả mọi người đều bị phong ấn tu vi!

Bất kể xuất thân nam nữ, toàn bộ đều bị bí pháp dây thừng vàng trói buộc, nối nhau như con rồng lớn, bị áp giải tiến thẳng vào hư không...

Chớp mắt đã qua bảy ngày.

Sâu trong hoang mặc vô biên, chỉ có cát vàng vô cùng vô tận, không thấy chút sắc xanh, thỉnh thoảng gió cuốn cát bay lộ ra xương trắng vùi sâu bên trong, toát ra mùi thối rửa.

Núi cát trải dài ngàn dặm như màn trời che lấp tất cả.

Dưới chân núi.

Một nhóm người đang cầm công cụ khai thác khoáng, có người đẩy xe lớn, có người sử dụng xẻng dài, những tu sĩ vô thượng từng nổi danh các vực lúc này mặt xám mày tro, tu vi toàn thân bị phong ấn toàn bộ chỉ đành như người phàm làm những công việc khổ sai.

Đội trưởng chấp pháp đeo xích chân, đẩy xe lớn bước đến chân núi.

Trông thấy mặt mũi Lâm Nhược Vi không còn chút máu, môi đỏ khô khốc, bảy ngày khổ sai ngắn ngủi phong ấn tu vi, gần như khiến mỹ nhân tuyệt sắc này tróc một lớp da.

Hắn ta thật sự không nhẫn tâm, thì thầm khuyên bảo.

“Lâm cô nương.”

“Trước mắt không có trạm canh gác, cô nương nghỉ ngơi chốc lát đi.”

Lâm Nhược Vi nghe thấy ngước mắt, trong mắt lóe lên vẻ cảm kích rồi mất ngay.

“Đa tạ Trình đạo hữu.”

“Nhưng mà những kẻ canh gác kia tu vi phi phạm, cho dù không ở xung quanh cũng không thể giấu được bọn hắn, nếu một mình ta hại mọi người phải chịu phạt, sao ta có thể chịu được.”

“Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ đành tiếp tục đồng lòng cắn răng kiên trì...”

Nha hoàn nghe thấy câu này, cũng cắn răng tiếp tục vận chuyển khoáng thạch.

Tuy giọng nói của chủ nhân yếu ớt, nhưng lại lộ ra tâm tính kiên cường và mắt nhìn đại cục không tầm thường, người hầu lại trung thành như vậy, một chủ một tớ này quả thật không đơn giản.

Đội trưởng Trình Ngữ Huân gật đầu kính phục, không nhịn được liên tục cảm thán.