Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1820: Oan gia ngõ hẹp




Chớp mắt trôi qua nửa tháng.

Thuyền cổ bình ổn lướt đi trên biển cả mênh mông, băng qua muôn ngàn dòng sông, đi qua vô số hòn đảo, cũng chạm trán vô số hải tộc khổng lồ không biết tên, cảnh đẹp ven đường chẳng ngớt, sợ hãi thán phục chưa từng nguôi.

Hôm nay hoàng hôn đỏ như máu, rọi xuống mặt biển ánh sáng lấp lánh, đẩy chiếc thuyền cổ màu vàng kim tiến về trước, ngắm nhìn đẹp tựa bức tranh.

Dịch Phong đứng trên boong thuyền, trong mắt dâng lên vài phần buồn ngủ.

Hắn quả thật có chút mệt mỏi về mặt thẩm mỹ.

Cộng thêm thời gian gấp gáp, làm gì có tâm trạng ngày nào cũng thưởng thức cảnh đẹp!

Mới mẻ và kích động ban đầu, theo thời gian trôi qua cũng đã bình tĩnh lại.

Cái này cũng giống như mỹ nhân tuyệt thế.

Người bình thường mong cũng chẳng có, người sở hữu lại chán ngán từ lâu.

Cứ tiếp tục như vậy.

Phải bao lâu mới đến được Vẫn Thần?

Dịch Phong hơi buồn bực, chống cằm mất hồn.

Bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân nặng trịch, tiếng người cũng hơi quen thuộc.

“Ồ?”

“Thật đúng là chân trời không có nơi nào không gặp lại, không ngờ chúng ta lại gặp nhau!”

Nghe vậy nghiêng mặt.

Thế mà lại là thương nhân mập khi trước!

Tên mập chắp tay phải sau lưng, tay trái để trước người, bày ra dáng vẻ già đời, mặt mũi đầy nét trêu chọc ngẩng đầu bước tới.

Dịch Phong thấy vậy sắc mặt u ám.

Tên lừa đảo chết tiệt này...

Lừa người ta chẳng chút áy náy, vậy mà còn không biết xấu hổ bắt chuyện?

Thương nhân mập đã đi đến phía trước, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.

“Haha, chẳng phải ngươi nói không ngồi thuyền cổ sao?”

“Ta còn tưởng ngươi có chút bản lĩnh, tự mình vượt biển, kết quả cũng chỉ biết múa võ mồm, đến cùng chẳng phải cũng lên thuyền à!”

Âm thanh không quá lớn.

Nhưng người có thể lên thuyền cổ đều không phải hạng tầm thường, không cần dùng thần thức vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Dần dà có người nhìn qua với vẻ tò mò, ánh mắt mang theo ý cười.

Dường như mọi người đều thích thú khi nhìn thấy đấu đá, thêm chút vui vẻ cho hành trình dài đằng đẵng.

Dịch Phong thản nhiên nhìn gã.

“Ngươi thật sự không biết xấu hổ còn dám đến đây bắt chuyện?”

“Còn lảm nhảm thêm một câu nữa, có tin ta ném ngươi xuống biển cho cá ăn không?”

Ai ngờ vừa thốt ra câu này.

Quần chúng ăn dưa lại nhiều hơn nữa.

Tên lừa đảo chết tiệt cũng ngẩng đầu cười lớn, vẻ kiêu căng không chút kiêng nể!

“Vứt ta xuống biển?”

“Hahaha...”

“Ngươi đúng là kẻ ngờ nghệch lần đầu đến đây! Ai chẳng biết, trên thuyền cổ nghiêm cấm đấu đá riêng tư, đừng nói là ngươi, cho dù là trùm lớn uy chấn một phương, cũng không dám làm trái lệnh cấm này!”

“Võ mồm của ngươi, nếu có ngon thì ra tay đi? Ta làm ngươi ghê tởm đấy, ngươi có thể làm gì được?”

“Nếu có giỏi thì...A!”

Lời nói khiêu khích đắc ý còn chưa thốt ra hết, tên lừa đảo chết tiệt đã bay khỏi hành lang!”

“Tõm!”

Sau khi tiếng vang trầm đục trôi qua, bầu trời lóe lên tia sáng vòng cung.

Bọt nước tung tóe khắp nơi, đột nhiên có một người nổi lên, hùng hổ mắng mỏ!

“Mẹ nó!?”

“Ngươi! Mẹ nó ngươi dám làm à!”

Sự việc quá đột ngột.

Quần chúng ăn dưa còn chưa kịp phản ứng lại, kinh ngạc trợn to mắt!

Dịch Phong lạnh lùng nhìn tên mập uống nước biển, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Chẳng phải do ngươi yêu cầu sao?”

Bây giờ chết hắn còn không sợ, sao có thể nhút nhát trước tên mập được?

Vốn dĩ, Dịch Phong không có tâm trạng để ý loại tiểu nhân này.

Ai ngờ, con hàng đó kiêu căng quá, thậm chí còn yêu cầu ra tay, như thể toàn thiên hạ phải nhường đường cho gã vậy, nếu không thỏa mãn gã, thật sự không phải đạo mà.

Mắt thấy, càng lúc càng nhiều người chấn động.

Rất nhiều người tập trung trên boong thuyền, vẻ mặt sợ hãi chỉ bóng người trên mặt biển.

“Mẹ ơi?”

“Kẻ hung ác nào ra tay vậy?!”

“Hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt rồi, thế mà có người dám ra tay gây sự trên thuyền cổ Vẫn Tinh?”

“Chậc chậc, chuyện này đúng là ngàn năm hiếm thây!”

“Tám phần là người ngoài không biết quy tắc, lần này gây ra họa lớn rồi, không khéo đạo mất người chết đấy!”

Tiếng thì thầm khiếp sợ càng lúc càng lớn, Dịch Phong nghe mà ánh mắt tỏa sáng.

Đạo mất người chết...

Đánh kẻ lừa đảo, thế mà cũng có khả năng chết ở đây?

Tuyệt lắm!

Chuyện tốt như vậy sao không nói sớm!

Hắn đang kích động ngẩng đầu, đám người lại đột ngột im lặng!

Quần chúng ăn dưa nhường đường sang hai bên hành lang, một đội vệ sĩ quần áo chỉnh tề bước ra từ gợn sóng, người dẫn đầu vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo khiến xung quanh sợ hãi!

“To gan! Ai dám đánh nhau ở đây!?”

Hộ vệ lên tiếng chất vấn, khắp nơi lặng thinh.

Người dẫn đầu càng bắt mắt, y phục đen tuyền tràn ngập sát khí nghiêm nghị, khí thế không giận tự uy, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, quần chúng ăn dưa đã hoảng sợ thu hồi sắc mặt lùi về sau.

Chỉ duy nhất Dịch Phong, lập tức cất bước lên tiếng!

“Là ta!”

Giọng điệu chẳng chút do dự, toàn trường ngơ ngác.