Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1819: Vẫn Thần (2)




Phú thương râu dài mỉm cười nghiêng người, chỉ về bến cảng đầy thuyền phía xa.

“Mời huynh đài xem.”

“Cảng Vãng Sinh của chúng ta, xây dựng vì Vẫn Thần, nếu muốn đến Vẫn Thần, nhất định phải ngồi thuyền cổ do sắt đen vẫn tinh chế tạo, đi về phía bắc trăm triệu dặm!”

Dịch Phong nương theo nhìn qua đó.

Chỉ thấy có một con thuyền khổng lồ dừng ở đó.

Phú thương bên cạnh mỉm cười ôm quyền, thái độ vô cùng thân thiết.

“Nếu huynh đài đã muốn đến Vẫn Thần, cũng coi như có duyên!”

“Nhưng muốn lên thuyền cổ kia, không dễ như vậy, ngay cả vé tàu huynh cũng không mua được.”

“Vừa khéo, trong tay tại hạ có một tấm vé, thấy chúng ta có duyên gặp gỡ như vậy, có thể giảm mười phần trăm!”

Dịch Phong nghe mà ánh mắt lập lòe tia sáng.

Tuyệt quá đi.

Gặp được người chỉ đường, trùng hợp lại còn có vé tàu, cũng bớt được rất nhiều phiền phức.

Ai mà ngờ.

Hắn đang định mở lời đồng ý.

Phú thương kia lại lộ ra vẻ mặt gian thương!

“Như vậy đi.”

“Trước giờ người bình thường mua vé tàu, cần phải tốn một trăm triệu tiên tinh, huynh đài chỉ cần chín mươi chín triệu là được, vé của ta chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất rồi!”

Cái gì?

Mở miệng đã đòi chín mươi chín triệu!

Mẹ nó sao ngươi không ăn cướp đi!

Bấy giờ Dịch Phong mới hiểu, người ta coi mình là dê béo, chẳng trách nhiệt tình thân thiết như thế, toàn là chiêu trò thôi.

Hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc.

Nếu đã biết đi như thế nào, sao còn mắc lừa nữa, tiền không thành vấn đề, chủ yếu chướng mắt bộ mặt gian thương của đối phương!

Phất tay, cưỡi Mạn Mạn xuất phát về phía mặt biển.

“Không cần, tự ta chậm rãi đi là được.”

Vừa dứt lời.

Mặt già của phú thương rõ ràng trở nên u ám, cười lạnh lẩm bẩm.

“Hừ…”

“Đúng là không biết tốt xấu, xem lát nữa ngươi chết thế nào!”

Người qua đường xunh quanh tập trung nhìn bóng lưng không biết trời cao đất rông kia đi xa, dần dần biến mất trong màn sương, như thể không còn xương cốt thi thể, tiếng cười thương tiếc vang lên khắp nơi…

Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn đi về phía bến cảng.

Bên cạnh không ngừng có người đi về phía con thuyền khổng lồ kia, hắn nhìn một lúc với vẻ hâm mộ, trên thuyền có in bốn chữ lớn – Thuyền cổ vẫn tinh.

Sau khi đánh giá hồi lâu, Dịch Phong chuẩn bị tiếp tục tiến về trước.

Cái giá một trăm triệu kia quá khủng khiếp.

Ngồi thuyền tốn nhiều tiền như vậy, chi bằng giữ lại còn dùng được nhiều thứ.

Vừa định xuống biển, sau lưng đã truyền đến tiếng hét.

“Vị huynh đài này, thuyền cổ Vẫn Tinh sắp khởi hành, mời nhanh chóng lên thuyền!”

Dịch Phong nghe vậy quay đầu lại.

Một thanh niên ăn mặc giản dị sạch sẽ đứng trên thuyền khẽ mỉm cười, đang nhìn về phía hắn.

Hắn vô thức quay đầu nhìn lại, bên cạnh không còn ai khác.

Dịch Phong ngơ ngác.

“Đa tạ nhắc nhở.”

“Nhưng ta không có vé tàu, chắc là ngươi nhận nhầm người rồi…?”

Thanh niên nghe vậy sửng sốt, cười làm lành đáp.

“Huynh đài nói đùa.”

“Ngồi thuyền cổ Vẫn Tinh đâu cần vé tàu, cũng không cần trả giá gì cả.”

Trời má?

Vậy mà không cần vé tàu, lẽ nào mình suýt nữa đã bị lừa?

Vốn dĩ tưởng cái gã khi trước là trâu vàng, không ngờ người ta tay không bắt sói trắng?

Dịch Phong trợn to mắt mấy phần!

“Ngươi chắc chắn là không cần sao? Đừng lừa ta đấy!”

Thanh niên đã duỗi tay nghiêng người đón tiếp.

“Người phàm tục đến nơi Vẫn Thần, đều có thể ngồi thuyền Vẫn Tinh, chuyện này mọi người đều biết, mời huynh đài lên thuyền!”

Thái độ tốt đẹp chân thành tha thiết, bấy giờ Dịch Phong mới nửa tin nửa ngờ ôm quyền trả lễ.

“Được, đa tạ.”

Cưỡi Mạn Mạn lên boong thuyền, hắn cũng chưa hoàn hồn lại, ai mà ngờ giới tu tiên lại xảo trá đến mức này, nếu không phải hắn tiết kiệm, ban nãy đã bị người ta lừa một khoản lớn rồi!

Cũng không biết bao nhiêu kẻ ngốc, đã bị kẻ lừa đảo kia gạt tiền mồ hôi xương máu.

May mà thoát được một kiếp.

Dịch Phong không tổn thất gì, cũng chẳng để ý thêm nữa.

Theo sự chỉ dẫn của thanh niên, hắn bước lên cầu thang gỗ đen, đến boang thuyền của thuyền cổ.

Trên boong thuyền người đến người đi, không biết có bao nhiêu hành khách, nhìn thoáng qua toàn là bóng người, có người đang bày quầy hang, có người đang trò chuyện, cũng có người đang tập trung yên tĩnh tu luyện, tràn nhập hơi thở phàm tục, như thể đang đi trên con đường đầy ắp mùi vị giang hồ.

Dịch Phong tùy ý tìm chỗ trống ngồi xuống.

Sau đó có vô số người tu luyện lên thuyền, cuối cùng nửa ngày sau, nương theo tiếng vang nặng nề.

Rốt cuộc thuyền cổ đã khởi hành!

Cảng và biển trong tầm mắt xung quanh, thoạt nhìn chỉ như đi ngược lại, nhưng khi hoàn hồn đã cách xa ngàn dặm.

Mặt biển gợn sóng cuồn cuộn, thuyền cổ sừng sững như núi!

Đi về boong tàu phía trước, như thể đang đi trên mặt đất, cho dù có sóng gió gì, cũng không thể lay chuyển được thuyền cổ, ngồi con thuyền lớn như vậy, cho dù có đến đầu cuối của Lam Tinh cũng không phải chuyện khó.

An nhàn thưởng thức cảnh biển nơi xa, ánh mắt Dịch Phong lộ vẻ mong đợi.