Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1813: Đây là người sao




Tất cả mọi người nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, theo bản năng trốn ở phía sau tường thành!

Cho dù có tường thành rất dày ngăn cản, bọn họ vẫn như trước có thể cảm nhận được, một làn sóng tấn công đáng sợ, quét sạch mặt đất, quét ngang đến tường thành khiến nó không ngừng lung lay!

Đất rung núi chuyển, vang vọng bầu trời!

Loại uy lực đáng sợ này, nói là tai kiếp cũng không quá đáng!

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Từ Dung mới chậm rãi đứng dậy, choáng đầu hoa mắt mở mắt.

Vừa nhìn lên.

Cả người cô cũng kinh ngạc đến ngây người ở trên tường thành, sự rung động trong đôi mắt, thể hiện lên ánh sánh sợ hãi cuộc đời chưa từng có!

Vừa rồi còn là đàn yêu thú bao vây, lúc này lại là tất cả ngã trên mặt đất, đa số không còn nhúc nhích, dường như đã mất đi sự sống, mà vùng đất bằng nơi bao vây kia, lại bất ngờ xuất hiện một cái hố sâu to lớn!

Đứng quan sát từ phía xa, chí ít đường kính cũng đến mấy chục mét!

Trong hố sâu đó tràn ngập thi thể của yêu thú, các loại hung thú ngổn ngang lộn xộn, thậm chí còn phả ra khói xanh, đến bầu không khí cũng theo gió tán ra một mùi cháy tanh hôi khiến người khác buồn nôn!

Trăm ngàn yêu thú, tất cả đều bị giết!

Đây là tình huống như thế nào?!

Đôi mắt đẹp của Từ Dung mở to, cả mặt không thể nào tưởng tượng nổi!

Ở trong nhận thức của cô, cho dù là một vài vũ khí hạng nặng đáng sợ, cũng chưa chắc có thể có loại uy lực và độ chính xác như thế này, lực tấn công vừa mới xảy ra ký ức vẫn còn như mới, lúc này đúng là tấn công thẳng vào thị giác, cũng khiến cho cô càng thêm chấn động!

Mãi đến khi nhìn thấy một người, đang đứng ở giữa cầm một con dao sáng rực lắc lư ở trong đó.

Từ Dung hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người ở trên tường thành.

Đội viên lần lượt đứng dậy, dường như cũng hóa đá tại chỗ!

Tất cả những thứ này…

Chắc không phải là, người kia làm đó chứ?

Trong nháy mắt, đã chém giết hoàn toàn trăm ngàn yêu thú, đây vẫn còn là con người sao!?

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm vì cảnh tượng trong tầm mắt.

Ngô Đào đang bận điều tra chiến trường.

Đây là phong cách trước sau như một của hắn, làm việc thì phải làm đến triệt để, nếu như đã ra tay, vậy thì không không để lại mạng nào, không có cách nào cả, phàm là chuyện gì cũng phải ổn định một chút!

Lại đâm thêm ba trăm đao, rồi mới thỏa mãn gật đầu một cái.

“Ừm, nhìn có vẻ cũng tương đối rồi.”

“Không tắt thở thì bổ thêm ba trăm đao, tắt thở rồi thì thêm một trăm đao, có lẽ những quái vật này đều đã chết hẳn, chuyện này có chút phiền toái, nhưng cũng tốt hơn là không chết tương lai lại tìm ta để trả thù.”

Nói rồi, Ngô Đao nhặt đất đỏ trân quý ở dưới lên leo ra khỏi hố sâu.

Bắt được những con yêu thú khác, lần lượt bổ thêm đủ đao, rồi lại mạnh tay bổ thêm ba ngàn sáu trăm đao với con nhìn trông có vẻ mạnh nhất, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm!

“Hô…”

“Cuối cùng cũng giải quyết xong, thật đúng là mệt mỏi! Loại việc này chính là phiền toái, vì thế ta mới không thích kết thù với người khác.”

Mới thu hồi đao đi được một bước.

Đột nhiên Ngô Đào nghĩ đến cái gì, trong lòng mát lạnh.

“Ôi trời…”

“Bây giờ mới giết hết quái vật hôm nay vừa mới xuất hiện, ai biết được bọn chúng còn có thân thích gì hay không? Vạn nhất những quái vật này có phương thức liên lạc bí mật gì đó, gọi điện thoại thông báo cho nhau, chẳng phải là ta lại có thêm phiền toái sao?”

“Hay là, tiêu diệt toàn tộc mấy con quái vật này?”

Càng nghĩ càng thấy có khả năng làm được, Ngô Đào chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía!

“Đúng đúng đúng!”

“Vẫn là tiêu diệt sạch tốt, không phải lúc nào cũng cảm thấy có khả năng phía sau có nguy hiểm đánh lén, ai biết được thân thích của những con quái vật này biến thái cỡ nào, vạn nhất chịu nhục, tu luyện mấy vạn năm, tương lai đột phá giới hạn chủng tộc học được ca hát nhảy múa, lại câu kết với một đám tu sĩ loài người, vậy chẳng phải là tai họa vô cùng vô tận sao?”

“Ừm, xem ra diệt cỏ tận gốc vẫn chưa được, phải tiêu diệt toàn tộc đám quái vật này, đến bà con xa cũng tiêu diệt!”

“Chỉ có bóp chết nguy hiểm từ lúc còn trong tế bào, mới là cách làm vững vàng!”

Lúc này Ngô Đào mới thỏa mãn gật đầu một cái, đeo đất đỏ bảo bối ở sau lưng rồi biến mất trong màn đêm.

Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Đám người Từ Dung ở trên cổng thành, đã không chỉ kinh hãi đến trợn mắt há mồm, mà trong đầu còn đang vang lên ong ong!

Tê…

Cũng không biết là ai hít vào một ngụm khí lạnh.

Đột nhiên có một cỗ gió lạnh, từ phía sau lưng thổi thẳng lên đỉnh đầu, Từ Dung cũng cảm thấy tê cả da đầu!

Quá ác rồi.

Người này thật sự là quá ác rồi.

Chỉ dựa vào sức mạnh của một người, cũng không biết là dùng cách gì, thế mà lại tiêu diệt tàn sát trăm ngàn yêu thú, điều này còn chưa hết, lần lượt chém thêm từng đao, người ta mới rời đi!