Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1805: Đô thị nguy hiểm (2)




Lời nói của cả nam lẫn nữ vừa dứt, tất cả đều kính trọng nhìn về người ở phía trước.

Nữ tử dẫn đầu thân hình cao gầy, áo đen bó sát người trang bị đầy đủ, phác họa ra vóc dáng hoàn mỹ, lại vừa đúng lúc có tác dụng bảo vệ, chỉ một thân chế tác này, giá trị rất xa xỉ.

Nhưng vị ngự tỷ có dáng vẻ mỹ nữ này, lại chưa từng để ý bề ngoài, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn mị ảnh ở phía xa, mặt mũi tràn đầy thần sắc nghiêm túc.

“Chúng ta thân là Thiên Tu, lại lệ thuộc vào cục điều tra dị năng, bảo vệ công dân tiêu diệt mị linh là nằm trong chức trách!”

Âm thanh nghiêm nghị vang vọng, mấy tên áo đen lập tức kiên đinh lên tiếng.

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Thuận theo đội trưởng mỹ nữ nhanh chóng nhảy lên, mấy đạo bóng người cũng theo sát phía sau, trong chớp mắt đã xen lẫn với thân ảnh quỷ quái trên tầng lầu, âm thanh vỡ vụn chấn động không ngừng truyền ra xa.

“Oành! Oành!”

Chân động từ phía xa truyền đến, mèo chó đều bị hù dọa đến vểnh tai lên.

Thanh niên mặc quần đùi vẫn vững vàng đi lên phía trước, chuyên chú nhìn con đường trước mắt, dường như là sợ ngã một cái, không cần biết là động tĩnh gì, đều không có quan trọng bằng việc đi xong con đường này.

Cũng không biết là đã đi qua mấy đạo giao lộ.

Cuối cùng.

Hắn dừng bước ở trước đầu một con hẻm nhỏ, nhìn về mặt gỗ cũ nát ở đầu ngõ, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

“Không dễ dàng.”

“Rốt cuộc cũng tìm được một nhà, có thể mua lá bùa địa phương, đầu năm nay tìm mua thứ này đúng thật là khó.”

Nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

Thanh niên trầm ổn bước chân về phía trước, dự định thăm dò gõ lên cửa gỗ.

“Thùng thùng! Thùng thùng!”

“Có ai không?”

Gõ cửa hỏi mấy lần, trong cửa mới truyền ra một âm thanh hơi run rẩy đã có tuổi tác.

“Ngươi, ngươi vẫn là mau đi đi! Buổi tối hôm nay, tiệm này của ta không mở cửa, ngày khác ngươi lại đến cũng được!”

Lời này vừa mới truyền ra.

Thanh niên bị hù dọa đến sắc mặt hoảng sợ, giống như là cây cỏ cứu mạng bị người khác chặt đứt vậy!

“A? Không mở cửa?”

Gấp gáp quay đầu nhìn quanh mấy lần, thanh nhiên cắn cắn môi.

“Không mở cửa không thể được!”

“Mỗi một buổi tối này đều rất nguy hiểm, từ trước đến nay ta chưa bao giờ làm chuyện gì mà chưa có chuẩn bị, nếu như không mở cửa, tối nay vượt qua như thế nào!”

“Hôm nay cái cửa này, ngươi không mở cũng phải mở!”

Tức giận nhìn mấy lần.

Bàn tay thanh niên hơi run lên một chút, khóa bên trong cửa gỗ đã tự mình bắn ra!

“Cạch!”

Một tiếng vang giòn, mặt cửa rõ ràng lùi về phía sau một chút.

Thanh niên dùng sức khẽ đẩy, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cửa gỗ có chút năm tháng đã bất ngờ bị mở ra, lộ hoàn toàn dưới ánh trăng!

Đợi mấy giây, không thấy trong phòng có người đi ra, chỉ lờ mờ nghe thấy am thanh run lập cập.

Hắn cũng lười đợi, bản thân đã bắt đầu tự mình lục lọi ở trong tiệm, không qua bao lâu, quả nhiên đã tìm thấy được mấy tờ giấy mà mình nhớ nhung không quên, thần sắc trên mặt hớn hở!

“Nha, nhìn trông có vẻ có thể làm mười vạn tấm bùa, cũng không tệ!”

Buộc chắc mấy cuộn giấy lại, lại bọc một tầng giấy nhám khác lên.

Thanh niên mới thỏa mãn gật đầu một cái.

“Ừm, như thế này sẽ không sợ trời mưa, trên đường trở về cũng sẽ không có vấn đề gì!”

Tất cả thu dọn thỏa đáng.

Hắn mới tìm tòi trong túi một hồi, tìm đủ lại tiền giấy màu sắc rồi lại cầm lấy một vài đồng xu nho nhỏ, đếm mấy lần cuối cùng cũng đủ tiền giấy, rồi hài lòng kéo cửa lên đường trở về.

Một đường thảnh thơi trở về nhà, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Trong miếng cũng cười ha hả không ngừng lẩm bẩm.

“Mười vạn tấm bùa đúng là ít một chút, còn xa mới đạt được đến tiêu chuẩn mười triệu, cũng coi như là tạm được, dù sao cái thế giới này cũng khác nhau, nếu như đột nhiên thêm ra mười triệu người, thì toàn bộ tinh cầu sẽ trở nên lộn xộn.”

Bất đắc dĩ tiếp nhận hiện trạng, bước chân của Ngô Đào trở nên trầm ổn, đi về phía nơi ở bí mật ở phía xa, một đường thấp giọng hát đến vui cười, thoải mái tự do không thể dùng lời để diễn tả được.

Mà trên nhà cao tầng cao vút, lúc này lại là không khí nặng nề.

Trên mặt đất, một vị đội viên đã không còn hô hấp, một người khác cũng là hôn mê bất tỉnh.

Tuy mọi người đã giác ngộ từ sớm, nhưng nhìn thấy đồng đội hi sinh trước mặt mình, nỗi đau đớn kia không ai có thể giải tỏa ngay được, ngay cả đội trưởng mỹ nữ bình thường nghiêm khắc, cũng rất lâu không lên tiếng.

Cô độc đứng bên mép lầu cao, quan sát thành phố ngày một đổ nát đến xuất thần.

Mãi đến khi một nữ đội viên trẻ tuổi đi đến, báo cáo tình huống bằng giọng điệu cung kính.

“Đội trưởng.”

“Hành động lần này, tất cả mị linh đã được trừ khử, tổ nhỏ của chúng ta một người hi sinh, một người trọng thương.”

Đội trưởng mỹ nữ khẽ gật đầu.