Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1768: Giật nảy mình




Các nhân vật đứng đầu đảo đen ghé mắt nghe tiếng, âm thàm im lặng lắc đầu.

Mới an ổn được mấy ngày, thế mà lại kiêu ngạo đến tình trạng như thế, tuy mọi người trong đảo đồng tâm hiệp lực, nhưng phần nhiều là hạng người nông cạn, nếu không có tiên sinh ở dây, chỉ dựa vào đám vụn cát này, tuyệt đối khó thành chuyện lớn!

Sư Thiên Xuyên càng là vẻ mặt âm trầm.

Vạn năm qua.

Hắn và giao tộc Thiên Long giao đấu mấy lần, phí hết sức mạnh mới cầu được sự an ổn cho các đảo, dưới thế cục bức bách chịu đựng không ít khuất nhục, người khác không biết sự đáng sợ của giao tộc, nhưng mà hắn là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.

Nếu như nói ra nội tình đáng sợ, sợ rằng các đảo đã sớm sợ vỡ mật!

Một đám cặn bã.

Dựa vào uy lực của tiên sinh thắng được người cá một trận nhỏ, mà đã kiêu ngạo như thế này?

Tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Để trấn trụ cục diện, Sư Thiên Xuyên trầm mặc nhìn tất cả mọi người ở bốn phía.

“Các vị, tuyệt đối không thể vì nhất thời thắng một trận nhỏ, vì thế mà khinh thường giao tộc Thiên Long!”

Ngữ khí vô cùng trang nghiêm, phảng phất như giao tộc Thiên Long vô cùng đáng sợ, vượt xa những hiểu biết đơn giản của thế nhân!

Lập tức, tất cả mọi người yên lặng nhìn chăm chú.

Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng!

Dịch Phong cũng bị lời nói này khơi dậy hào hứng, ngước mắt quay đầu.

“Đảo chủ, tại sao lại nói lời này?”

Sư Thiên Xuyên cung kính ôm quyền, sự nghiêm túc trong mắt không giảm chút nào.

“Tiên sinh minh giám…”

“Giao tộc Thiên Long chính là…”

Đúng vào lúc hắn sắp lên tiếng phổ cập kiến thức, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo vội vàng!

“Khởi bẩm đảo chủ!”

“Có ba vị đại năng ẩn thế cầu kiến!”

Mọi người nghe xong sững sờ.

Vào loại thời điểm này, thế mà lại có đại năng ẩn thế đi đến đảo đen?

Sư Thiên Xuyên và Dịch Phong yên lặng nhìn nhau, trong mắt đầu có mấy phần bất ngờ.

Trầm ngâm mấy giây.

Sư Thiên Xuyên lạnh giọng nhìn về phá người ở ngoài cửa.

“Bọn họ có lai lịch sao, đi đến đảo đen ta là có chuyện gì?”

Người ở ngoài cửa ôm quyền hành lễ, cả mặt dáng vẻ kính sợ!

“Khởi bẩm đảo chủ!”

“Ba vị tiền bối kia khí độ phi phàm, thuộc hạ cũng không nhìn ra được lai lịch, nhưng ba người này rất lạ mặt, tuyệt đối không phải đến từ các đảo của Đông Hải ta, bọn họ tự xưng là đến từ đại lục, là tu sĩ sẩn thế mấy vạn năm!”

“Nghe nói Đông Hải chúng ta có huyết chiến, cho nên đặc biệt đến tương trợ!”

Tiếng nói vang vọng, tất cả mọi người sợ hãi thán phục!

“Mấy vạn năm!”

“Ôi trời ạ, đây chẳng phải là nhân vật cấp bậc lão tổ sao?!”

“Nếu như đã là từ đại lục đến, còn tự xưng là tu sĩ, nhất định là đồng bào của Nhân tộc chúng ta, không ngờ được lại có may mắn nhìn thấy cao nhân như thế!”

“Đầu tiên là Dịch tiên sinh đến giúp đỡ, sau đó lại có ba vị ẩn sĩ ra mặt, từ nay về sau, ai còn dám nói Nhân tộc ta không có đại năng!”

“Nói không chừng, bọn họ là bạn cũ của tiên sinh, nên mới đến giúp đỡ!”

Mọi người trở nên kích động bàn tán sôi nổi lan tràn, đại điện tràn đầy phấn chấn!

Trong lòng Dịch Phong lại là buồn bực.

Đang yên đang lành.

Tại sao đột nhiên lại nhảy ra ba lão đầu đến giúp đỡ, đây không phải là thêm phiền sao!

Sư Thiên Xuyên cũng có chút bị trấn trụ, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng nhưng người đến từ bên ngoài này, đầu tiên hành lễ với Dịch Phong, thấp giọng nói.

“Dịch tiên sinh, hình như ba người kia rất có lai lịch, chúng ta có gặp một chút không?”

Nghe tiếng hỏi, Dịch Phong đành phải khẽ gật đầu.

“Gặp một chút.”

Người ta đi đường xa đến giúp đỡ, cũng không phải cố tình làm loạn, lão đầu sống mấy vạn năm, nhất định có kiến thức phi phàm, nói không chừng có thể tìm hiểu được một chút tin tức cao cấp hơn.

Thuận theo việc Dịch Phong gật đầu đồng ý, người đến lập tức kích động rời đi.

Toàn bộ đại điện.

Trong nháy mắt tràn ngập ý cười mong đợi, cũng giống như Sư Thiên Xuyên, trong mắt mấy nhân vật đứng đầu đảo đen cũng lộ ra vẻ hoài nghi, không khí trở nên có chút vi diệu.

Ngoài đại điện.

Ba đạo thân ảnh kiên nhẫn chờ đợi, đều mặc áo quần mộc mạc, rất có vài phần phong phạm của cao nhân ẩn thế, cho dù có người đến gần căng mắt nhìn, cũng khó phát hiện trong đáy mắt những người này có một chút thần sắc bất an.

Bọn họ, chính là ba nhân vật lớn của Hải tộc!

Bắc Minh Hải Hoàng đã đổi một thân áo xám, đầu đội khắn chít, giống như tiên sinh mặt trắng dạy học, Tầm Long Thiên Đế cũng mặc trường sam hoa lệ của loài người, giống như là gia chủ của đại tộc giàu có.

Về phần Giải Đế tuổi tác lớn nhất, thì càng thêm khiêm tốn.

Tóc trắng mênh mang chống quải trượng, lại phối hợp thêm một thân vải thô áo gai, nói là tiều phu về hưu, e rằng cũng có người tin tưởng.

Bắc Minh Hải Hoàng có chút nôn nóng căng thẳng, thấp giọng nói vào lỗ tai của Giải Đế.

“Giải Đế, ngài nói chúng ta sẽ không lộ tẩy đúng không?”