Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1724: Kim thiền thoát xác




Tống khách khanh tu vi thất phẩm, lập tức bị tiêu diệt đến không biến mất tại chỗ không thấy hình dáng, phảng phất như con kiến hôi tiêu tán giữa đất trời…

Một quyền.

Chỉ một quyền!

Thế mà lại khủng bố đến mức độ này?

Vì sao một sự tồn tại mạnh như thế, lại cam nguyện việc cho Lộc Tâm Lan?!

Con ngươi Lộc Thư Dao chấn động, không thể tin được tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt.

Mọi chuyện phát triển hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng, thậm chí đánh vỡ nhận thức của nàng, tâm cơ và mưu trí trong đầu Lộc Thư Dao đều biến mất không thấy bóng dáng.

Chỉ còn lại tiếng ong ong vang lên!

Giống như dư chấn của cuồng phong vẫn chưa ngừng!

Ngây ngốc nhìn khe rãnh trăm trượng doạ người ở giữa sân, đột nhiên nàng cảm thấy bối rối chưa từng có!

Nhanh chóng nhìn lại, ngữ khí cũng không tự tin trầm ổn như lúc trước.

"Các, các vị khách khanh, phải làm sao mới ổn đây?!"

Giọng nói run run vừa vang lên.

Mấy vị khách khanh bên cạnh giống như là bị sét đánh!

Lộc Thư Dao nhìn về phía mỗi người, đánh thức tất cả khách khanh cả kinh đến chân tay run rẩy, giống như ánh mắt của nàng không phải thỉnh giáo, mà là cất giấu ánh sáng lạnh lẽo đến đòi mạng!

Nhóm khách khanh mắt lớn trừng mắt nhỏ, các loại lời nói cà lăm trốn tránh vang lên!

"Đây, cái này…"

"Đúng rồi, đột nhiên lão hủ nhớ ra, gia mẫu hôm nay phải lâm bồn, vào thời khắc mấu chốt này, thân làm con cần phải chờ đợi ở bên cạnh, tạm biệt các vị!

Nói xong, trong nháy mắt người này biến mất không thấy bóng dáng.

Thuận theo một người nhanh trí lên tiếng, mấy vị khách khanh cũng học theo hành lễ!

"Lưu huynh nói đến chuyện này, ta cũng nhớ ra rồi! Hôm qua gia phụ từng báo mộng cho ta, nói ông ấy vẫn hùng phong như trước, muốn một vài thị nữ cơ thiếp, ta phải nhanh chóng về tổ lăng tế bái, đốt thêm một chút người giấy!"

"Đúng đúng đúng! Tận hiếu là cơ bản của con người! Ta cũng lãng phí thời gian mấy chục năm phiêu lãng, đã rất lâu không thăm viếng tộc nhân, cũng nên trở về bế tử quan rửa chân cho gia mẫu!"

"Khụ khụ khụ, lão phu cũng nhớ ra, vạn năm trước luyện một lò đan, tính ra hôm nay cũng đã đến lúc ra lò rồi, tâm huyết vạn năm thật sự khó mà dứt bỏ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại đi!"

"Các ngươi! Ta, ta! Mẹ nó, ta đau bụng!"

Trong nháy mắt, bảy vị khách khanh cuống quýt ôm quyền tản đi tan tác như chim muông.

Không đợi Lộc Thư Dao lên tiếng hỏi, những cao thủ này lúc nãy khí thế phi phàm, tất cả đều đẩy ra hư không biến mất không thấy bóng dáng, người sau chạy nhanh hơn cả người trước!

Cuối cùng đều lấy cớ biến mất!

"Sưu…"

Một đạo gió lạnh thổi qua, bên cạnh đã không còn một ai!

Trong mắt Lộc Thư Dao choáng váng!

Dưới ánh nhìn chằm chằm của vạn người, đột nhiên nàng một mình đứng giữa hội trường, giống như tên hề, so với khí thế phô trương rầm rộ lúc nãy, quả thực là khác biệt như ngày với đêm!

Cuối cùng Lộc Thư Dao cũng không thể nào che giấu được lửa giận trong lòng!

Sắc mặt xanh đỏ không ngừng đan xen, đôi bàn tay nắm chặt đến các khớp xương trắng bệch!

"Tiểu nhân!"

"Tất cả đều là một đám tiểu nhân vong ân bội nghĩa!"

Nghiêm túc mắng chửi, giống như là nữ tử ở ngoài chợ búa.

Lộc Thư Dao đã không còn để ý đến dáng vẻ, vội vàng ngoái nhìn xung quanh.

Nhìn thấy thân hình của Trương lão vẫn đứng yên như cũ.

Thần sắc của nàng mới có chút hoà hoãn.

Vội vàng bước lên phía trước hành lễ, vô cùng nịnh nọt.

"Trương lão trầm ổn như nước, quả nhiên là người mà đám tiểu nhân kia không thể so sánh!"

"Bây giờ cường địch ở phía trước, mong rằng trưởng lão ngăn cơn sóng dữ, tiểu nữ nhất định vô cùng cảm kích, tương lai trả thù lao nhiều gấp trăm lần!"

Lộc Thư Dao là người cao ngạo cỡ nào.

Lúc này nàng có thể hạ thấp tư thái, thật sự là tình thế bức bách, các tân khách nào đã từng nhìn thấy bộ dáng như thế, trong mắt không ít người lộ ra vẻ thổn thức, hậu bối trẻ tuổi càng là hai mắt sững sờ.

Hình tượng thần nữ đại tiểu thư, dường như bắt đầu sụp đổ!

Cổ quái chính là.

Cho dù Lộc Thư Dao cúi người hành lễ lấy lòng như thế, từ đầu đến cuối Trương Thông Hải vẫn vững vàng đứng yên, không có một câu trả lời nào, giống như là cái giá đứng ngay tại chỗ.

Sắc mặt Lộc Thư Dao đỏ lên cắn răng, cũng chỉ có thể cười làm lành.

"Trương lão…"

"Chỉ cần ngài có thể ngăn cơn sóng giữ, bất kể điều kiện gì cũng không thành vấn đề!"

Trương Thông Hải vẫn ổn vững như cây tùng.

Lộc Thư Dao có chút không xuống được đài, trong mắt càng thêm vội vàng, không nhịn được duỗi ngón tay ra đụng vào!

"Trương lão!"

Ai ngờ vừa đụng vào một cái.

Trưởng lão vững vàng thẳng tắp ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt chạm vào quần áo, bất ngờ sụp đổ khô quắt!

Thế mà…

Thế mà lại là một bộ túi da giả?!

Lộc Thư Dao kinh hãi ngã nhào xuống mặt đất, bất ngờ túm chặt lấy quần áo.

Quần áo đó nàng bị một tay túm chặt, cảm nhận được trọng lượng nhẹ bẫng, trong lòng của nàng cũng vì đó mà trở nên trống rỗng, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ chấn động, khuôn mặt dần dần trở nên trắng bệch.