Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 172: Ý nghĩ sâu xa của tiên sinh




Khi tiếng đàn của Dịch Phong rơi xuống, toàn thân của mấy lão đầu đang cuốc bỗng run lên, vội vàng nhìn lại với ánh mắt say mê.

“Tiếng đàn của tiên sinh.”

“Sao lại ẩn chứa đàn ý mãnh liệt như thế! ?”

Mấy lão đầu như Ngô Vĩnh Hồng mở mắt to, mặc dù, bọn họ là loại người không biết gì về đàn, cũng có thể cảm nhận được đàn ý trong tiếng đàn này.

Đồng thời, Lỗ Đạt Sanh đang dọn phân cũng dừng ngay lại, thậm chí không để ý suýt nữa thì rơi vào hố phân, cũng vội vàng nhìn lại.

Trong một lúc này.

Dường như, tất cả mọi người đều gác lại mọi việc trong tay, bất động nhìn Dịch Phong, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ phá hủy âm thanh này.

Một lúc lâu sau...

Bàn tay lướt trên dây đàn của Dịch Phong mới dừng lại.

Tiếng đàn đã để lại rất nhiều dư âm trong lòng mấy người Ngô Vĩnh Hồng, bọn họ nhìn Dịch Phong với vẻ mặt sùng bái, bởi vì trong tiếng đàn vừa rồi chan chứa rất nhiều hiểu biết, hoặc nỗi lòng, hoặc là công pháp... của bọn họ.

Ở chỗ này của tiên sinh thật là tốt!

Không kể bảo vật thánh phẩm trong tay, còn có thể thỉnh thoảng được nhận những món quà khác từ tiên sinh.

Ví dụ như bảo vật hoàng phẩm, đàn ý …

Nhưng mà, Lỗ Đạt Sanh còn xúc động hơn đám người Ngô Vĩnh Hồng, suýt nữa chảy nước mắt.

Đều là làm việc cho Dịch Phong, nhưng mọi chỗ tốt thì đều tới tay đám Ngô Vĩnh Hồng, còn hắn làm việc khổ nhất, mệt nhất, bẩn nhất, phải gánh nhiều phân như vậy, thế mà chẳng có chút lợi ích nào.

Cho tới hôm nay.

Cuối cùng, hắn cũng mơ hồ được hưởng chút lợi ích.

Rốt cuộc, cũng xem như là, khổ tận tới ngày cam lai, khiến người ta xúc động muốn khóc.

“Tiếng đàn của tiên sinh thật sự là khiến người khâm phục, khiến chúng ta thương nhớ, không nhịn được mà đắm chìm trong đó!”

“Đúng vậy, có thể nghe một khúc này của tiên sinh, quả thật là phúc lớn của chúng ta.”

Lúc này, đám người Ngô Vĩnh Hồng không nhịn được mà thốt lên những lời khen ngợi khác nhau dành cho Dịch Phong.

“Ơ, bình tĩnh, bình tĩnh.”

Dịch Phong xua tay, mặc dù, hắn không định thể hiện, nhưng mà, tiếng đàn của mình lại được người khác thừa nhận, vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

“Ting: Chúc mừng kí chủ, ‘đàn’ thăng cấp lên tuyệt thế vô song!”

Đúng lúc này, trong đầu truyền đến âm thanh của hệ thống, khiến Dịch Phong có chút vui vẻ.

Trời xanh không phụ người chăm chỉ, luyện tập nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng thăng cấp.

Vậy thì lại đàn mấy khúc nữa?

Dịch Phong thầm nghĩ trong lòng, đồng thời tự hỏi, tiếp theo nên đàn khúc gì.

Mà đúng lúc này, đột nhiên bầu trời tràn ngập một tầng yêu khí dày đặc, đồng thời, có hai bóng người với hơi thở mạnh mẽ, đạp khoảng không mà đến.

Chẳng mấy chốc, đã tới bầu trời phía trên võ quán.

“Chính là nơi này.”

Một người trong số đó nhìn chằm chằm vào võ quán nhỏ phía dưới, lạnh lùng, nói.

“Ừm!”

Tên còn lại gật đầu.

Tất nhiên, đây đúng là hai vị Tu La Yêu Tông và Phục Đạo Yêu Tông của Hồng Nhật Nhất Mạch.

“Thế nào?”

Phục Đạo Yêu Tông hỏi.

“Dường như rất bình thường!”

Dấu Hồng Nhật trên trán của Tu La Yêu Tôn hơi nhấp nháy, xem xét với ánh mắt sắc bén.

Rõ ràng, Ngao Khuynh Thành đã thua ở nơi này, hai người cũng không khinh địch, càng không ngu ngốc mà trực tiếp đánh tới cửa.

“Không đúng!”

Sau một hồi tìm hiểu, Tu La sửa lại lời hồi nãy: “Võ quán này quả thật rất khác thường, chẳng trách Khuynh Thành bị thua ở đây.”

Nghe vậy, Phục Đạo Yêu Tôn khẽ cau mày.

Vội vàng nhìn theo ánh mắt của Tu La Yêu Tôn, đột nhiên, phát hiện một vài hơi thở khác thường, trên khu đất hoang phía sau võ quán.

“Ba Võ Tông, một Võ Hoàng?”

Phục Đạo Yêu Tôn nghiêm nghị, hỏi.

“Ờ, tên phế vật Ngao Khánh kia cũng ở đây.”

Ánh mắt của Tu La nhìn quét qua ba bị Võ Tông, còn thanh niên đang nằm trên ghế kia, với một tên chậm phát triển mặc áo choàng đen đang bắt bướm, thì bị hai người bọn họ trực tiếp bỏ qua.

“Mấy tên Võ Tông và tên Võ Hoàng kia đang làm gì?”

Phục Đạo Yêu Tông lại hỏi.

“Không biết, nhân loại hay làm mấy chuyện kỳ lạ mà, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tu La Yêu tộc cau mày, trầm giọng, hỏi.

Bọn họ có thể trực tiếp bỏ qua hai phàm nhân và tên Võ Hoàng kia, nhưng mà ba tên Võ Tông kia, bọn họ không thể không nghiêm túc “xử lý”.

“Tuy rằng là ba Võ Tông, nhưng xét từ góc độ khí tức, ba tên đó đều là Võ Tông sơ kỳ, mà hai người chúng ta cũng là Yêu Tông trung kỳ, tuy là lấy hai địch ba, không kể cảnh giới của chúng ta cao, thậm chí là đồng cấp, yêu thú chúng ta chiến đầu hẳn là mạnh hơn nhân loại nhiều.”

Phục Đạo Yêu Tông suy nghĩ, phân tích.

“Hơn nữa, chúng ta còn có bảo vật bán thánh phẩm, Già Thiên Tán!”

“Cho nên... ?”

“Cho nên nếu đã đến đây, thì tất nhiên không thể công cốc, ra tay trước, lấy thế sét đánh, trực tiếp giết chết bọn họ.” Phục Đạo Yêu Tông trực tiếp truyền ra giọng nói tràn đầy sát ý.

Nghe vậy, Tu La Yêu Tông cũng nghiêm túc gật đầu.

Bàn tay to giơ lên.

Ngay lập tức, một chiếc ô lớn màu đen được lấy ra, theo yêu lực bắt đầu khởi động, rời tay, bay tới không trung, dần dần mở ra.