Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 171: “Tiễn Biệt”




Mới vừa đi được mấy bước, đã nhìn thấy một thanh niên đang ôm hai em gái xinh đẹp của lang tộc đi tới, là con thứ hai của hắn, Ngao Thiết.

Thấy thế, vẻ mặt của Ngao Trung ngay lập tức trở nên âm u.

“Phụ hoàng!”

Nhìn thấy Ngao Trung, Ngao Thiết vội vàng cung kính hành lễ.

“Hừ!”

“Phế vật.”

Ngao Trung nhìn thoáng qua hai em gái lang tộc bên cạnh Ngao Thiết, rồi quát mắng.

Nghe vậy, nhất thời Ngao Thiết lộ ra vẻ oan ức, có chút không cam lòng mà nói: “Phụ hoàng, sao ngươi nói như vậy, tuy rằng ta không bằng Ngao Khuynh Thành, nhưng cũng là người xuất nhất trong ba người con trai của ngươi mà?”

“Xuất sắc nhất, ngươi cũng xứng sao?”

Ngao Trung không nể nang mà nói: “Ngươi vẫn nên học đệ đệ của ngươi nhiều vào!”

“Đệ đệ của ta?”

“Ngao Khánh?”

Ngao Thiết thấy Ngao Trung không quan tâm, nói: “Phụ hoàng, dường như trên người Ngao Khánh không có gì để ta học hỏi cả, bất kể là thiên phú, tu vi, hay là mưu kế, kẻ làm ca như ta đã bỏ xa hắn vạn dặm, hơn nữa, một phế vật như hắn bị trục xuất ra khỏi gia tộc, không đủ tư cách để so sánh với ta mới đúng chứ?”

“Câm miệng.”

Ngao Trung lộ ra khí thế, tát vào mặt Ngao Thiết, quát mắng, dạy dỗ: “Nếu đệ đệ ngươi là phế vật, vậy ngươi còn không bằng phế vật, muốn so sánh với hắn, ngươi làm... Ngao Khuynh Thành trước rồi hãy nói, chứ không phải là hao phí tâm tư vào những thứ son phấn tầm thường này cả ngày!”

Một cái tát, khiến vẻ mặt của Ngao Thiết càng không cam lòng, vừa muốn phản bác, lại đúng lúc nghe thấy lời của Ngao Trung.

Đột nhiên, cả người run lên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

“Cha, ngươi nói, Ngao Khánh làm... Khuynh Thành?”

“Sao có thể?”

“Sao có thể chứ?”

Ngao Thiết bị tin tức này làm cho sửng sốt hồi lâu, hai mắt mở to, tròng mắt cũng suýt nữa rớt ra ngoài.

Sau võ quán.

Dịch Phong ngồi trên ghế, hắn nhàm chán nhìn ba người Ngô Vĩnh Hồng đang làm việc, tán gẫu câu được câu không.

“Hắt xì, hắt xì!”

Đây là con chó nhỏ nằm dưới chân Dịch Phong hắt hơi vài cái.

“Trời sẽ mưa khi chó hắt hơi!”

Dịch Phong khe khẽ thở dài, theo bản năng nói một câu tục ngữ ở kiếp trước, sau đó, đứng dậy đi vào võ quán, từ trong một đống rách nát, tìm ra một chiếc ô rách.

“Ba người các ngươi, giữ chiếc ô này trước đi, nhỡ trời mưa thật, cũng có thể ứng phó được trong lúc khẩn cấp!” Dịch Phong ném chiếc ô này cho ba người Ngô Vĩnh Hồng đang làm việc.

“Tiên sinh!”

Nhất thời, ba người Ngô Vĩnh Hồng nhìn Dịch Phong với vẻ kinh ngạc.

Nếu bọn họ nhớ không nhầm, thì chiếc ô này, chính là bảo vật hoàng phẩm của Ninh Huyền Vũ để lại ngày đó, đồng thời cũng là một trong những bảo vật trấn tông của Huyền Vũ Tông hắn.

Cứ như vậy, ném cho bọn họ?

“Tiên sinh, thứ quý giá như này, cứ như vậy cho chúng ta, không được hay cho lắm đâu?” Ngô Vĩnh Hồng ngại ngùng nói.

“Thứ quý giá?”

Dịch Phong có chút bất đắc dĩ, cười nói: “Cái này thì tính là thứ quý giá gì chứ, chẳng qua là một cái ô rách nát mà thôi, các ngươi giúp ta làm việc, trời mưa là lúc cấp bách, lấy ra dùng thì có làm sao?”

“Ô rách nát mà thôi ư?”

Trong lòng ba người Ngô Vĩnh Hồng khiếp sợ.

Tốt xấu gì, đây cũng là bảo vật cấp hoàng phẩm, tuy rằng trên người bọn họ cũng có vài món, nhưng bình thường cũng là thứ cất dưới đáy hòm, vậy mà lại không bằng thứ rách nát trong mắt tiên sinh?

Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng đúng, ngay cả cái cuốc, cái xẻng bọn họ dùng trong tay cũng đã là vật cấp thánh phẩm, vậy thì vật hoàng phẩm trong mắt tiên sinh, có lẽ cũng chẳng là gì hết.

Tuy nhiên, không biết có phải vì câu tục ngữ kia quá đúng hay không, mà quả thật bầu trời càng ngày càng tối.

Giống như, trời sắp mưa.

Mặc dù biết rõ bản lĩnh của tiên sinh có thể hô mưa gọi gió, nhưng mà, nhớ tới tình hình tiên sinh nhập phàm để cảm nhận cuộc sống, cho nên Ngô Vĩnh Hồng vẫn hỏi: “Chỉ là tiên sinh đưa ô cho chúng ta, vậy bản thân ngươi dùng gì?”

“Ta?”

Dịch Phong cười cười, mấy lão già này đáng yêu thật đấy.

Có cái ô rách mà còn khách sáo như vậy, nếu hắn thật sự cần dùng ô, có thể tùy ý mua ô ở một nơi nào đó, chẳng phải là được rồi à?

Cho nên, hắn cười với mấy lão đầu này, nói: “Các ngươi không cần lo lắng cho ta, khi cần tự nhiên sẽ có.”

“Tự nhiên sẽ có?”

Mấy lão đầu liếc nhìn nhau, đều cảm thấy trong những lời nói này của tiên sinh có ý sâu xa gì đó.

Nhưng mà vì cảm thấy “sâu xa quá”, nên không đoán ra được.

Vì vậy, bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, hơi do dự, rồi nhận ô.

“Cảm ơn tiên sinh.”

Mấy người cung kính nói lời cảm ơn.

Nhìn sắc trời.

Tuy u ám, mờ mịt, nhưng với tiết trời mùa thu này thì cũng chưa chắc sẽ mưa, cho nên Dịch Phong cũng không vội về phòng, mà lấy lục huyền cầm ra, cũng muốn nâng cao độ thành thạo về “đàn” một chút.

Dù sao ở đây, nhàn nhã chơi đàn, rồi tán gẫu với mấy lão đầu này, đàn hay có khi còn được mấy lão đầu này khen, như này hẳn là dễ chịu hơn hắn nằm một mình ở võ quán nhìn tường.

Suy nghĩ một chút, một khúc “Tiễn Biệt” của kiếp trước chậm rãi vang lên.