Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1707: Lão cẩu nịnh nọt(2)




Nhìn thấy thế cục bất ngờ thay rổi.

Lộc Tâm Lan chấn kinh đến trong lòng rung động, trong đầu không ngừng bùng nổ, cho dù là nàng, cũng không thể nào có quá nhiều trọng lượng ở trong trận tiệc rượu này!

Đột nhiên tiệc rượu yên tĩnh lại.

Mọi người hai bên trận doanh ngồi yên lặng, đều bị một loại chấn kinh trước nay chưa từng có bao phủ!

Cảm nhận được bầu không khí giằng có, Dịch Phong càng thêm lúng túng.

Cạn lời rồi.

Đã nói là gây chuyện đâu, tại sao lại biến thành yên tiệc cảm ơn rồi!

Nhìn thấy đảo chủ ác độc trong truyền thuyết ở gần bên cạnh, Dịch Phong vẫn còn có chút cố chấp chưa từ bỏ ý định.

“Tát đảo chủ, nghe nói thủ đoạn của ngươi phi phàm, con cá kia thì không nói, nhưng ta liên tiếp phá hủy quy củ câu cá của ngươi, ngươi không tức giận một chút nào sao?”

Ánh mắt hoài nghi nhìn đấy, trong nháy mắt Tát Đông Lai cảm thấy trong lòng lạnh run!

Chỉ một chút.

Cả người hắn chột dạ, hoàn toàn không dám có một chút lòng ngỗ nghịch nào, giống như con kiến hôi bị tròng mắt che trời nhìn đến, sợ hãi đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào!

Quá đáng sợ rồi!

Loại cảm giác áp bách này, trước giờ chưa từng có!

Ngay vào lúc này, Liễu trưởng lão vẫn luôn nhíu mày ngồi yên, dường như đánh hơi được cơ hội báo thù, lấy dũng khí thêm mắm thêm muối.

“Ngươi…”

Ai biết lời nói vừa mới ra khỏi miệng, Tát đảo chủ đã khoát tay cắt ngang, nhanh chóng giải thích!

“Tiên sinh minh giám.”

“Việc này chỉ là hiểu lầm, tuyệt đối không phải bản ý của lão phu, nhất định là tên bại hoại này, ỷ vào thanh danh của lão phu, ở bên ngoài làm xằng làm bậy!”

Bạch!

Đột nhiên mắt Liễu trưởng lão trợn tròn!

Một lời khiến hắn kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, đột nhiên có loại dự cảm đội nồi tràn ra đáy mắt, chấn kinh đến không dám tin tưởng!

“Đảo chủ?!”

Hắn còn chưa nói xong.

Tát đảo chủ đã chính khí nhìn chằm chằm, trong mắt tràn ngập đau lòng!

“Lão phu bế quan chẳng qua chỉ mấy ngày, không ngờ được ngươi lại phá hoại thanh danh trên đảo, chuyện đến nước này, còn không thành thật nói ra?!”

Uy thế kinh khủng lan tràn trong đại điện.

Liễu trưởng lão sao chống đỡ được uy áp của truyền thừa đại trận, trong nháy mắt tâm thần đã đại loạn, trong cổ ngọt tanh!

Đối mặt với nguy cơ chết.

Liễu trưởng lão lập tức quỳ xuống nói ra tất cả.

“Đảo chủ thứ tội!”

“Ta, ta bị ma quỷ ám ảnh nhất thời, lén lút thay đổi pháp quyết, khiến cho cát tính thời gian thả câu chảy nhanh hơn phân nửa, mong rằng đảo chủ khai ân!”

Giọng nói run run vang vọng, Tát đảo chủ lộ ra thần sắc khinh thường quả nhiên như thế.

Không đợi người khác lên tiếng, đã lạnh lùng hạ lệnh.

“Người đâu!”

“Bắt thứ bại hoại này lại!”

Đợi đến khi Liễu trưởng lão bị kéo ra khỏi bàn tiệc, Tát Đông Lai thuận lợi ném nồi mới cười xấu hổ nhìn Dịch Phong.

“Tiên sinh chê cười.”

“Đều là lão phu quản lý không chặt chẽ!”

Đối mặt với các nói nghiêm chỉnh khiêm tốn này, Dịch Phong cũng ngơ ngác ôm quyền.

“Đảo chủ nói quá lời…”

Không đợi Dịch Phong lên tiếng lần nữa, Tát Đông Lai nhìn mọi người ở bốn phía.

“Tiên sinh, các vị.”

“Tát Đông Lai ta rất hổ thẹn khi ở vị trí đảo chủ vạn năm, ngày thường khiến cho trong đảo không yên ổn, bất đắc dĩ chỉ có thể áp dụng một chút thủ đoạn để chấn nhiếp, xin các vị đừng trách cứ!”

Lời này nói ra, dường như bản thân hắn là một người hiền lành, ngồi ở vị trí cao bị bức bách, nên mới bất đắc dĩ xuống tay hung ác.

Hơn vạn năm nay vô số vong hồn ở dưới tay.

Đúng thật là mẹ nó người tốt mà!

Mọi người giận mà không dám nói gì, đành phải cười phụ họa.

“Đảo chủ khiến cho toàn bộ đảo yên ổn, vất vả suy nghĩ, chúng ta sao có thể trách tội được.”

“Đảo chủ đối nhân xử thế lương thiện, trong lòng chúng ta biết rõ!”

“Đảo chủ nói quá lời…”

Nghe tiếng mọi người tán dương, lại thấy Tát Đông Lai vì việc nước mà quên tình nhà, phảng phất như so với lời đồn có khác biệt cực lớn, không hề có chút nào giống với lão quái vạn năm hung ác.

Dịch Phong buồn bực ngoái nhìn.

“Hóa ra, Tát đảo chủ cũng có nỗi khổ tâm?”

Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi vẫn còn có thể ngồi thẳng, cũng bị lời nói này hỏi đến chân móc loạn vào nhau!

Nỗi khổ tâm?

Tát Đông Lai hùng bá một đảo, từ trước đến giờ nói một là một, giống như thổ hoàng đế vậy, nỗi khổ cái gì!

Khổ nỗi.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Dịch Phong, Tát Đông Lai cũng híp mắt nhìn lại!

Hai người bọn họ đều là người đã thành tinh, nhìn thấy ánh mắt có đao uy hiếp người của lão gia hỏa này, đương nhiên không dám ngay thẳng lên tiếng vào lúc này.

Không hề do dự, hai người lập tức cười nói đúng.

“Đúng đúng đúng! Đảo chủ đúng là có nỗi khổ tâm, có chút uy danh đều là bởi vì sự yên bình trên đảo, thật ra ngày thường đảo chủ rất khoan dung, vô cùng nhiệt tình hiếu khách!”

“Đúng thế, đảo Dương Quang chúng ta phần nhiều là hạng người lương thiện, ngoại trừ đám người Lộ Nhân Cuống có chút cuồng ngạo tự đại, thì những người còn lại đều thân như người một nhà!”