Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1706: Lão cẩu nịnh nọt




Trên mặt của mọi người hai bên trận doanh, cũng bắt đầu bộc lộ trạng thái trầm tư kinh nghi.

Dịch Phong càng là buồn bực.

Đây đúng là mẹ nó…

Chủ đề vừa mới được nhắc đến, người ta đã cười phụ họa, còn dùng rượu ngon chiêu đãi, rất nhiều câu nói lôi kéo thù hận đầy mình của Dịch Phong, đều bị kẹt ở trong cổ.

Tục ngữ nói, giơ tay không đánh người mặt tươi cười.

Đối mặt với loại thịnh tình này, hắn còn tiếp tục gây sự như thế nào?

Cứng ngắc ngồi suy nghĩ mấy giây, Dịch Phong dự tính thăm dò liếc nhìn một chút.

“Tát đảo chủ.”

“Ta thật sự đã câu đi hơn trăm con Hóa Đạo Tầm, ngươi không tức giận sao?”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ngước mắt.

Tiêu điểm là ở chỗ Tát Đông Lai đã là đầy mắt ý cười.

“Tiên sinh nói đùa, tại sao lão phu lại tức giận chứ…”

Nói rồi, Tát Đông Lai mở vò rượu ở trước mặt ra.

Tiếp đó hương thơm thuần khiết khiến lòng người sau sưa tản ra bốn phía, ý cười trên mặt hắn cũng càng thêm nồng đậm!

“Dịch tiên sinh, ngươi có chỗ không biết.”

“Tuyết Hồ kia linh lực dồi dào, vốn dĩ lão phu từng thả xuống không ít linh ngư yêu quý để nuôi, Hóa Đạo Tầm không biết ở đâu đến ăn sạch sẽ linh ngư của lão phu, đúng thật là đáng hận!”

Dường như là nói đến chỗ đau lòng, Tát Đông Lai có chút nghiến răng nghiến lợi!

Đổ đầy một bình rượu, rồi cười đứng dậy đi đến gần.

Vừa rót rượu cho Dịch Phong, vừa tiếp tục nhẹ giọng nói.

“Đương nhiên Hóa Đạo Tầm trân quý, khổ nỗi thật sự đáng hận, ăn linh ngư của lão phu thì thôi đi, còn quanh năm trốn ở đáy hồ, quả thực là vô cùng vô sỉ!”

“Nếu như chỉ thấy lợi trước mắt, mà phá hoại linh lực ở Tuyết Hồ, lão phu thật sự là hận ở trong lòng, nhưng không có cách nào cả! Chỉ có cách thu tiên tinh, đợi thanh danh lan xa, có cao thủ câu cá đến để giải ưu.”

“Mãi đến khi tiên sinh đến đây, câu Hóa Đạo Tầm này ra, vừa hay hóa giải mối hận trong lòng lão phu, cũng trả lại cho Tuyết Hồ một mảnh thư thái, lão phu cảm tạ ngài còn không kịp nữa!”

Thuận theo lời giải thích nói xong, chén rượu cũng được đổ đầy.

Tát Đông Lai mỉm cười nâng chén, ý cười tràn ngập chân thành tha thiết.

Những lời này, khiến cho Dịch Phong mới nghe nửa tin nửa ngờ.

“Hóa ra là như thế…”

“Nếu nói như thế, Hóa Đạo Tầm giống với loài từ bên ngoài đến xâm lấn…”

Tát Đông Lai liên tục gật đầu, hai người nâng chén đụng vào nhau.

Cảnh tượng vô cùng hòa thuận nhiệt tình, giống như bạn cũ trùng phùng.

Những người còn lại cũng là nhìn đến hai mắt đăm đăm, trên mặt dần dần tràn ngập vẻ chấn kinh!

Không hợp thói thường…

Mẹ nó chính là không hợp thói thường!

Hóa Đạo Tầm là bảo vật cỡ nào, thế mà dăm ba câu đã bị nói thành tai họa! Khoa trương nhất chính là, lời này còn là từ chính miệng đảo chủ nói ra, còn là nói đến ra hình ra dáng!

Thần tình đau lòng lúc trước, càng là diễn đến giống như thật!

Nếu không phải mọi người ở chỗ này, đều là quanh năm sống ở trên đảo Dương Quang một thời gian dài, nói không chừng còn bị lời nói quỷ quái này lừa gạt đến tin luôn!

Mẹ nó, đây là tình huống nào vậy?

Không phải nói là Hồng Môn Yến sao, tại sao cảnh tượng lại thay đổi nhanh như thế?

Đảo chủ mở mắt nói lời bịa đặt thì cũng thôi đi, lấy ra tiên nhưỡng trân quý cất giấu cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng ở ngay dưới ánh mắt của mọi người mở mắt nói linh tinh, còn rót rượu cho Dịch tiên sinh…

Tất cả những hành động này, vừa nhìn chính là lão cẩu nịnh nọt mà.

Đây là Tát đảo chủ sao?

Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi nhìn đến trong mắt mở to trừng trừng, đủ loại ngờ vực hồ nghi hiện lên trong lòng, cả mặt đều là biểu cảm vi diệu hoài nghi nhân sinh.

Lộc Tâm Lan ở gần đó.

Cũng là nhìn đến đôi mắt đẹp chấn động, trong lòng cũng đã là gợn sóng như nước thủy triều!

Thuở nhỏ nàng đã từng gặp vô số cảnh tượng hoành tránh.

Lúc này liên tiếp nhìn thấy dị tượng, lại nhìn thấy Tát đảo thay đổi chủ thái độ, quả là nhanh đến bất ngờ không kịp chuẩn bị!

Chỉ mấy giây.

Trong lòng đã xuất hiện đáp án.

Tát đảo chủ là nhân vật nào?

Tuyệt đối không thể nào khoan dung đối đãi với một người ngoài như thế?

Trừ phi…

Tu vi của Dịch tiên sinh, đã đạt đến cấp độ đến hắn cũng không dám đắc tội, cũng mạnh hơn rất nhiều so với suy đoán trước đây của mọi người, mới có thể có được loại đãi ngộ này!

Cấp độ như thế, tuyệt đối không phải là cấp Thiên lục phẩm giống như dự đoán lúc trước.

Có khả năng là thất phẩm.

Bát phẩm!

Thậm chí còn là mạnh hơn!?

Chỉ có như thế, mới có thể khiến cho loại nhân vật như Tát Đông Lai này, liều lĩnh cúi đầu nịnh nọt!

Như thế mới có thể khiến cho thái độ của Tát đảo chủ thay đổi lớn, tu vi của tiên sinh thật sự là khủng bố, nhãn lực của Tát đảo chủ cũng rất sắc bén, phần nhạy bén này không phải là điều người thường có thể so sánh được, đúng không hổ là lão quái vạn năm.