Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1699: Lão quái vạn năm(2)




Ngoại trừ hai Thiên Tông lớn ra, những người còn lại đều núp trong bóng tối đứng ngoài quan sát.

Trong đó ẩn nấp sâu nhất, chính là Ngũ Hành Môn vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Trong thành.

Một đạo quán bí ẩn nào đó.

Không nhìn thấy cửa ra vào đóng chặt, xung quanh đều bị bố trí cấm chế, cho dù ở gần xung quanh cũng khó phát giác được khí tức, phảng phất như trong đó không có một người nào.

Đạo quan ba vào ba ra, yên tĩnh đến lạ thường.

Hậu viện đại điện.

Cũng là cửa nẻo đóng chặt, có một đôi mắt mở ra trong bóng đêm.

Động tác nhỏ bé khó mà phát giác, nhưng lại kinh động đến lão giả bân cạnh lên tiếng.

“Vì sao ngươi tâm thần không yên?”

Tông chủ Ngũ Hành Môn Đồng Quy Hải thấp giọng hành lễ.

“Khởi bẩm sư tôn.”

“Đột nhiên đệ tử cảm thấy tâm cảnh lên xuống, có một loại dự cảm không hay, nhất thời khó mà trầm tâm tĩnh khí, mong rằng sư tôn thứ tội.”

Lão giả bên cạnh từ đầu đến cuối chưa bao giờ mở mắt, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong bóng tối lại nắm rõ như lòng bàn. Dường như phát giác được khuôn mặt đối phương có vẻ xấu hổ, ngữ khí thay đổi có chút bình thản.

“Quy Hải, ngươi kế nhiệm vị trí tông chủ cũng đến trăm năm rồi đúng không?”

Nghe thấy tên tục bị gọi, Đồng Quy Hải áy náy gật đầu.

“Đệ tử bất tài, chấp chưởng Ngũ Hành Môn đã một trăm sáu mươi bảy năm. Cho đến bây giờ vẫn chưa khám phá được bí mật của Thiên Diễn, đạo tính toán không bằng một phần vạn của sư tôn…”

Quách Vũ Thông mỉm cười gật đầu, cả mặt trần đầy vết nhăn như vỏ cây.

“Ngươi cũng không cần tự trách, thiên mệnh mênh mông, không phải chỉ dựa vào khổ tu là có thể nhìn thấy.”

“Ngươi chỉ cần kiên nhẫn yên lặng chờ, chờ mười ngày này đi qua, Ngũ Hành Môn chắc chắn lớn mạnh, tương lai chấp chưởng đảo Dương Quang, cũng là chuyện rất có khả năng.”

Đồng Quy Hải nghe xong chấn kinh, cũng là muốn nói lại thôi.

Thiên mệnh khó đoán, có mấy lời hắn cũng không biết có nên hỏi hay không.

Phần do dự kia, sao có thể trốn qua được tầm mắt của Quách thần toán?

Yên lặng mấy giây.

Quách Vỹ Thông khẽ thở dài một hơi.

“Bỏ đi.”

“Nếu như ta không nói rõ tất cả, sợ rằng ngươi cũng khó tĩnh tâm.”

“Mấy ngày trước, Lộ Nhân Cuồng từng đến cầu gặp mặt xin bói toán, vi sư tính ra hắn có họa sát thân, đồng thời cũng nhìn rõ trong đảo sẽ có biến đổi lớn, trước khi chúng ta bế quan, có lời đồn Trấn Hồn Thảo truyền ra, chính là báo hiệu của biến đổi lớn lần này.”

Đồng Quy Hải chấn kinh đến đáy mắt run lên.

“Đến Lộ tông chủ cũng sẽ có họa sát thân? Rốt cuộc trong đảo đã xảy ra chuyện gì?!”

Câu hỏi vang lên, hai mắt Quách thần toán vẫn luôn nhắm chặt cũng hơi lắc đầu.

“Vi sư cũng không có cách nào tính ra được việc này…”

“Có điều, ngoài ý muốn nhìn ra được sẽ có biến đổi lớn, chúng ta sẽ có thể sớm đón việc tốt tránh việc xấu, chỉ cần mệnh lệnh môn nhân phong bế lục thức tĩnh tu, không bước vào ván cờ này, đương nhiên cũng tránh thoát được khỏi tai họa lớn.”

“Dùng điềm dữ của Lộ Nhân Cuồng để nhìn, trong đảo chắc chắn sẽ có gió tanh mưa máu, chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi sau cơn mưa trời lại sáng, tương lai có thể ngồi ngư ông đắc lợi, độc đại trong đảo Dương Quang!”

Đồng Quy Hải nghe đến vô cùng chấn động, trong mắt lộ ra vẻ sùng kính!

“Sư tôn anh minh!”

“Thảo nảo lúc trước ngài muốn đệ tử mệnh lệnh phong bế tông môn, hóa ra là để tránh đi tai kiếp lần này! Có sư tôn nói rõ thiên cơ, chỉ dẫn Ngũ Hành Môn ta, tương lai tông môn nhất định có thể phát triển thịnh thế.”

“Đệ tử bất tài, sau này nhất định dốc lòng tĩnh tu, nắm chặt loại cơ hội tốt ngàn năm mới có một này!”

Quách thần toán khẽ gật đầu, sư đồ hai người hoàn toàn thu khí tức lại.

Ngũ Hành Môn không còn một chút động tĩnh nào nữa.

Phủ đảo chủ phồn thịnh nhất trong thành, cũng bắt đầu lan tràn uy áp khủng bố!

Trong tĩnh thất vô số báu vật.

Một đôi mắt đục ngầu chậm rãi mở ra, phảng phất như nhìn thấy tang thương của vô số năm tháng!

Lão giả mở mắt trên mặt đầy đấu vết của năm tháng, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, không cần nói gì làm gì, cũng có một cỗ cảm giác áp bách đáng sợ tản mạn ra xung quanh, tiếp đó hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới thu loại toàn bộ, giống như mãnh hổ tỉnh ngủ không giận mà tự có uy.

Hắn chính là chủ nhân của đảo Dương Quang, Tát Đông Lai hùng bá mấy vạn năm trong đảo!

Thần sắc của Tát đảo chủ không vui không giận, chỉ là ẩn hiện mấy phần áp lực, dường như từ lúc hắn từ đảo đen trở về, đã có cảm giác cấp bách khác xa ngày trước.

Bế quan vừa mới kết thúc.

Còn chưa triệu kiến bất luận kẻ nào, đầu tiên hắn lấy ngọc giản truyền thông tin ra trước.

Bốn đại Thiên Tông, đều bị triệu kiến nghị sự!

Nhưng chờ đợi một lúc lâu, Lộ Nhân Cuồng và Ngũ Hành Môn vẫn không thấy có động tĩnh, dường như làm như không thấy đối với tin tức triệu hồi của hắn.