Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 169: Phệ Thiên Hoàng không biết xấu hổ




Nhưng mà, mỹ phụ lại đẩy hắn ra, oán hận nói: “Ngươi có ba đứa con trai, nhưng ta chỉ có mình Khánh Nhi, hơn nữa, ngươi biết rõ Khánh Nhi bị hãm hại, ngươi còn trách phạt hắn, còn trục xuất hắn ra khỏi bộ tộc, nếu hắn xảy ra chút chuyện gì ở bên ngoài, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Trời ơi, phu nhân của ta, chuyện này ta thật sự hết cách rồi, ngươi cũng biết, Hồng Nhật Nhất Mạch kia đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, để chúng không nắm được điểm yếu, ta cũng không còn cách nào khác, đành phải làm như vậy!” Ngao Trung thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Hơn nữa, Khánh Nhi luôn không có tiến bộ, cũng chưa bao giờ trải qua gian khổ, ta cũng chỉ nhân cơ hội này để mài dũa hắn!”

“Hừ!”

Nhưng Vân Vãn Thanh phu nhân vẫn không để ý.

“Phu nhân, ta thề, chỉ cần chờ tình hình trong tộc ổn định, ta chắc chắn sẽ đón Khánh Nhi trở về!” Ngao Trung giơ tay thề, sau đó cười tủm tỉm, nói: “Hơn nữa, ngươi không muốn Khánh Nhi có thêm nhiều đệ đệ, muội muội gì gì đó sao?”

Vân Vãn Thanh oán hận, liếc nhìn Ngao Trung một cái, nhưng cũng không từ chối nữa.

Vẻ mặt của Ngao Trung tràn ngập vui mừng, chuẩn bị xách súng ra trận.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới lột quần, bên ngoài lại truyền đến tiếng hét vô cùng tức giận.

“Phệ Thiên Hoàng, mời ngươi, nhanh ra đây cho bọn ta!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Ngao Trung biến sắc.

“Hồng Nhật Nhất Mạch chết tiệt, không chỉ hại Khánh Nhi của ta bị trục xuất khỏi bộ tộc, còn muốn chèn ép Hoàng Tộc Nhất Mạch của ta đủ mọi hướng, không cho ta làm nữa hả?”

“Sao ta có thể để ngươi phách lối như vậy được!”

Nói xong, Ngao Trung liếc nhìn phu nhân của mình, cắn răng, dứt khoát ra ngoài!

Sau đó, dưới ánh mắt oán hận của phu nhân, hắn lộ ra khí thế, đạp khoảng không, lao về phía đám người Ngao Tất Phương.

Mặc dù, hắn được mệnh danh là Phệ Thiên Hoàng, nhưng thực lực của Ngao Trung không đơn giản chỉ là Yêu Hoàng mà đã tới cảnh giới của Yêu Tông rồi.

Vì vậy, ngay cả khi đối mặt với Ngao Tất Phương và đám cao thủ này, hắn không hề sợ hãi, uy thế của thủ lĩnh vô hình tản ra, đè ép đám người Ngao Tất Phương.

“Tất Phương Yêu Tông, bổn hoàng đang xử lý việc hệ trọng trong tộc, tại sao vô duyên vô cớ, ngươi lại dẫn theo nhiều người như vậy tới quấy rầy ta?” Ngao Trung trầm giọng hỏi.

“Hừ!”

Ngao Tất Phương cũng lạnh lùng, nghiêm mặt, nặng giọng nói: “E rằng, hiện tại, không có việc gì quan trọng hơn việc chúng ta tới tìm ngươi.”

“Ngươi có ý gì?” Ngao Trung nhíu mày, hỏi.

“Còn hỏi ta có ý gì, ngươi cũng biết, con trai Ngao Khánh của ngươi đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đó?” Ngao Tất Phương lạnh lùng, hỏi.

“Con trai Ngao Khánh của ta?”

Ngao Trung cười chế nhạo, nói: “Ngao Tất Phương, ta đoán là ngươi ăn no rửng mỡ rồi, mọi người đều biết, con trai của ta đã sớm bị trục xuất ra khỏi bộ tộc, nếu ngươi muốn kiếm chuyện, thì cũng nên tìm một lý do khác tốt hơn chút, được chứ?”

“Các ngươi đi đi, bổn hoàng không có thời gian tiếp các ngươi.”

Dứt lời, Ngao Trung vung tay, vẻ mặt bực mình, chuẩn bị rời đi.

“Hừ, ta cũng không có ý nói đùa với người.” Ngao Tất Phương lạnh lùng, nói: “Ngươi có biết không hả, đứa con trai đại nghịch bất đạo của ngươi, đã làm mất sự trong trắng của Thánh Nữ Phệ Thiên Yêu Lang tộc rồi.”

Vừa dứt lời, Ngao Trung đang lướt trên không chuẩn bị rời đi, suýt nữa rơi xuống từ giữa không trung.

“Ngươi nói là Ngao Khuynh Thành?” Ngao Trung kinh ngạc hỏi.

“Đúng!”

Ngao Tất Phương lạnh lùng nói.

“Ha ha ha.....”

Nhưng mà, đột nhiên Ngao Trung lại phá lên cười, lớn tiếng trào phúng, nói: “Ngao Tất Phương, ai cũng biết dã tâm của Hồng Nhật Nhất Mạch ngươi, vẫn dòm ngó vị trí của Hoàng Tộc Nhất Mạch ta, mỗi ngày đều nghĩ cách trị chúng ta, nhưng mà, ngươi có thể tìm một lý do, đủ để người ta tin phục một chút được không.”

“Nói đứa con trai thứ ba vô dụng kia của ta đã làm bẩn Ngao Khuynh Thành, rõ là khó tin như thế mà ngươi cũng muốn có người tin ư!”

Nói xong, Ngao Trung liếc nhìn bọn họ một cách không kiên nhẫn, thầm nghĩ khoảnh khắc vừa rồi hẳn là đã khiến phu nhân không vui, tốt hơn là nên đi dỗ dành phu nhân thay vì dây dưa với đám lão già chày cối này.

“Ta không nói đùa với ngươi!”

Ngao Tất Phương nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lạnh lùng, gằn ra từng chữ.

Đồng thời, đám người ở phía sau hắn, đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngao Trung, trong mắt ánh lên oán hận.

Nhìn thấy cảnh này, Ngao Trung vốn không tin, tâm trạng cũng bất giác xao động.

Nhìn thấy đám người Ngao Tất Phương trừng mắt, khó tin, hỏi: “Ngươi nói thật? Con ta, thật sự đã làm bẩn Ngao Khuynh Thành?”

Không đợi đám người Ngao Tất Phương trả lời, xem vẻ mặt của bọn họ, trong nháy mắt, Ngao Trung đã chắc chắn được tính chân thực của chuyện này.

Không được, Ngao Trung không nhịn được mà phát ra một tiếng “phì”.

Sau đó cất tiếng cười to.

“Ha...”

“Ha ha ha ha...”

“Cứng đầu, đứa con trai cứng đầu này của ta, đúng là ngươi đã lĩnh hội sâu sắc chân truyền của phụ hoàng, không hổ là con trai của Ngao Trung ta, ha ha....”

Nhưng mà, tiếng cười của Ngao Trung, lại khiến sắc mặt của đám người Ngao Tất Phương dần trở nên u ám, lại tỏa ra sát ý nhè nhẹ.