“Vậy mà ngươi lại không còn trong trắng nữa ư?”
Lão giả nhìn chằm chằm Ngao Khuynh Thành, thân thể run run, gằn từng tiếng, hỏi.
Vừa dứt lời, hắn đã cấp hỏa công tâm, tức ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cái gì?”
Mà một câu này của lão giả vừa dứt, cả đại điện như nghe được tiếng sấm vang, lập tức nổi lên ngàn lớp sóng.
Một đám cường giả khí thế thâm hậu đều đứng dậy, sắc mặt xanh mét, dồn ánh mắt như kim châm về phía Ngao Khuynh Thành.
Quả nhiên.
Hơi thở trên người của Ngao Khuynh Thành hoàn toàn khác với trước đây.
Trong trắng.
Đã không còn!
“Tại sao lại như vậy?”
“Đúng vậy, vừa đi ra ngoài một chuyến, sao lại biến thành như vậy?”
“Không phải nói đi tìm Ngao Khánh sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.”
Từng giọng nói nặng nề thốt lên, tất nhiên là không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Bởi vì Ngao Khuynh Thành là hy vọng của tất cả bọn họ, vì bồi dưỡng nàng, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu vốn liếng.
Nhưng thật không ngờ, khi sắp thu được lợi ích, lại xảy ra chuyện như vậy.
“Khuynh Thành, ngươi nói đi, ngươi nói đi chứ!” Sau khi lão giả phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt nôn nóng, hỏi Khuynh Thành.
Nhưng mà, ánh mắt của Ngao Khuynh Thành giống như là vô hồn, dường như không nghe thấy lời của lão giả, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, bất động.
“Ngươi...”
Bàn tay run rẩy của lão giả chỉ vào Ngao Khuynh Thành, tức giận không nói được lời nào, trong tuyệt vọng, chỉ có thể nhìn thuộc hạ của Ngao Khuynh Thành.
“Ngươi nói.”
Hắn hỏi một người trong số đó.
“Tất Phương Yêu Tông đại nhân, ta, ta ta ta...”
Tên thuộc hạ kia chảy mồ hôi, ấp úng nửa ngày không nói nổi một câu.
“Hừ!”
Ngao Tất Phương tát một tát, đã tát chết tên kia, lại túm lấy một tên khác, nặng giọng quát: “Ngươi nói, không nói sẽ chết!”
“Ta ta ta, ta nói, ta nói....”
“Là, là Ngao Khánh, là Ngao Khánh làm nhục Thánh Nữ.”
Dưới sự ép buộc của Ngao Tất Phương, rốt cuộc, tên thuộc hạ này cũng không chịu nổi áp lực, nói ra sự thật.
“Cái gì?”
Hắn vừa dứt lời, trong đại điện lại nổi lên sóng to gió lớn.
Lại suýt làm mọi người kinh ngạc tới rơi cằm.
Cho dù bọn họ đoán đủ loại chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà có đoàn như thế nào, cũng không đoán được là do tên phế vật Ngao Khánh này.
Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn, thiên chi kiêu nữ cảnh giới Yêu Hoàng, lại bị tên Ngao Khánh, kẻ rác rưởi nhất, không được chào đón nhất của Phệ Thiên Yêu Lang tộc, làm....
Con mẹ nó! ?
“Ngươi nói chính là tên phế vật Ngao Khánh kia? Là ta nghe lầm, hay là ngươi nói nhầm?” Ngao Tất Phương nhanh chóng tóm lấy cổ tên thuộc hạ này, nặng giọng quát: “Mau nói cho ta biết, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?”
“Yêu Tông đại nhân, ta thật sự không lừa ngươi, thật sự là Ngao Khánh gây ra!”
Tên thuộc hạ này không dám giấu diếm, trước tiên đại khái giải thích nhân quả sự tình, sau đó mới giải thích cặn kẽ chuyện xảy ra trong võ quán.
“Kính Trấn Yêu, làm sao có Kính Trấn Yêu, làm sao hai phàm nhân có Kính Trấn Yêu?” Trên mặt Ngao Tất Phương lóe lên ánh mắt khó tin, sau đó lại tóm lấy hắn hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự chắc chắn hai kẻ kia không có tu vi?”
“Hoàn toàn chắc chắn!”
Tên thuộc hạ vội vàng nói: “Ngươi không tin thì hỏi bọn họ xem.”
Thấy thế, những tên thuộc hạ khác cũng vội vàng gật đầu.
Nghe vậy, Ngao Tất Phương nắm chặt tay lại, hơi thở căm thù bốc lên không ngừng.
“Ngao Khánh, phàm nhân, ta muốn các ngươi phải chết....”
Giọng nói cực kỳ giận dữ làm rung chuyển cả đại điện, ngay sau đó hắn lại truyền lệnh.
“Hai vị Yêu Tông, Phục Đạo, Tu La đâu.”
“Có!”
Giọng hắn vừa dứt, trong đại điện, hai nam nhân có khí tức thâm hậu bước ra.
“Hai người các ngươi nhanh chóng tới võ quán kia, bắt Ngao Khánh về đây, đồng thời san bằng võ quán kia, ta không quan tâm, hai kẻ đó có phải là phàm nhân hay không cũng muốn các ngươi mang đầu của bọn chúng về!” Giọng nói lạnh lùng của Ngao Tất Phương chậm rãi truyền xuống, sau đó vẫy tay, một chiếc ô lớn màu đen lại hiện ra trong tay.
“Nhớ rõ, cầm theo Già Thiên Tán, có nó, Kính Trấn Yêu sẽ không uy hiếp được các ngươi!”
“Vâng!”
Nhận lấy ô lớn, Phục Đạo, Tu La, nhị đại cao thủ của Yêu Tông, lập tức đạp không mà đi.
Sau khi phân phó xong, Ngao Tất Phương lại nhìn Ngao Khuynh Thành, nghĩ tới tâm huyết nhiều năm như vậy, bị trôi sông đổ bể bởi tên phế vật Ngao Khánh này, hắn lại quát lớn: “Những người còn lại, theo ta tới điện Phệ Thiên!”
“Vâng!”
Âm thanh ầm ầm rơi xuống, sau đó vô số bóng người nhanh chóng lướt ra.
Điện Phệ Thiên.
Là nơi Ngao Trung - Phệ Thiên Hoàng xử lý các việc trong tộc, đồng thời cũng là nơi thị tẩm của hắn.
“Phu nhân, ba đứa con trai này của chúng ta hẳn đều là vô dụng, hay là chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa đi?” Ngao Trung - Phệ Thiên Hoàng cười tủm tỉm nói với một mỹ phụ trước mặt.
“Hừ!”