Người qua đường không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại.
Liễu trưởng lão lại là nhìn ra được nhiều môn đạo hơn.
Động tác ném cần vừa rồi, bất luận là lực đạo hay là đường cong, đều không có chút nào sai lệch, cảnh tượng trong tưởng tượng cũng chẳng qua như thế mà thôi.
Trông coi Tuyết Hồ mấy ngàn năm.
Hắn tự nhân đã tinh thông đạo thả câu, nhưng cũng cảm thấy không theo kịp một cần này.
Một cần này, đâu chỉ là đẹp như tranh vẽ.
Rõ ràng đó mới là tranh mới đúng!
Một con gà, thế mà ra tay lại hoàn mỹ như thế
Chuyện này sao có thể.
Có lẽ, là trùng hợp đi?
Trong mắt lộ vẻ kinh nghi, Liễu trưởng lão yên lặng chăm chú nhìn, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại một cần vừa rồi.
Ai biết được nhìn một chút.
Cặp mắt của hắn đã kinh ngạc đến trợn tròn.
Vừa rồi mặt hồ còn yên lặng như đầm nước đọng, thế mà bây giờ gợn sóng dần nổi, tiếp đó dây cần câu bắt đầu trùng xuống, đến cần câu cũng hơi uốn lượn.
Nhìn có vẻ, thật sự giống như cá đã mắc câu vậy.
Không thể nào.
Kinh nghi trong mắt càng lớn, toàn trường cũng bắt đầu căng thẳng nhìn chăm chú.
Hai vị tông chủ ở bên bờ, càng là kinh hãi đến bất ngờ căng cứng, đến cần câu trong tay bọn họ rơi xuống bên hồ, cũng không hề hay biết!
Không đợi có người phát ra một âm thanh nào, Dịch Phong đã nâng cần lên.
“Soạt lạp!”
Một con cá dài cả người trắng toát nổi lao lên khỏi mặt nước, ở trên không trung xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, tiếp đó giọt nước tung tóe, giống như cầu vồng trắng đẹp nhất thế gian.
Trong nháy mắt!
Toàn bộ bờ hồ đều bùng nổ!
“Ôi trời?”
“Hóa Đạo Tầm?!”
“Ta không phải hoa mắt đó chứ, đúng thật là câu lên rồi!”
“Cần đầu tiên đã trúng, đây là chuyện mấy ngàn năm nay chưa từng có mà!”
“Đây đây đây đây, đúng thật là thần!”
Trong chớp mắt nhìn thấy Hóa Đạo Tầm nổi trên mặt đấy, hai người La, Hứa kinh ngạc đến ngây ngốc tại chỗ.
“Thất thần làm cái gì, tìm một cái giỏ đựng cá trước đi.”
Mãi đến khi Dịch Phong bình tĩnh nhắc nhở, Hứa Bách Xuyên mới bừng tỉnh hoàn hổn, nhanh chóng đi về phía Liễu trưởng lão!
La Bằng Phi cũng theo đó bừng tỉnh, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Thân là chủ nhân một tông, thế mà lại kích động đến lộ vào bên bờ hồ nước, cũng không để ý đến hồ nước lạnh lẽ, đích thân dùng hai tay đón lấy Hóa Đạo Tầm.
Chỉ cầm trong tay nhìn, càng thêm vui mừng hơn!
Lập tức đứng tại chỗ giơ cao hai tay, thoải mái cười to!
“Tiên sinh, tiên sinh!”
“Đúng thật là Hóa Đạo Tầm, trúng rồi, trúng rồi, ha ha ha!!!”
Cho dù quần áo ướt nhẹp, La Bằng Phi lên bờ cũng không thèm để ý, hai tay cẩn thẩn cầm lấy con cá, vui mừng đến giống như một đứa trẻ cao mét tám.
Gương mặt vui sướng, giống như anh hùng trở về!
Nhìn con cá quý vảy trắng toát thân dài bảy tấc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Người qua đường kinh ngạc, đầy mắt chấn động.
Liễu trưởng lão cũng sửng sốt.
Ai có thể ngờ được.
Một con gà, cần đầu tiên đã câu lên được Hóa Đạo Tầm mấy trăm năm chưa từng thấy?
Càng khoa trương hơn là, bây giờ còn không phải thời kỳ câu!
Có thể đây chính là giai đoạn bảo vệ người mới đi?
Cái khí vận này, đúng thật là nghịch thiên mà…
Thuận theo đám người qua đường bùng nổ, hư không không ngừng vang vọng gợn sóng, những người lúc trước đã rời đi, cũng liên tiếp xuất hiện đầy mắt chấn động!
Không đến mấy giây.
Bên bờ vắng vẻ lúc trước, đã có mấy chục các phương tai to mặt lớn vây chặt bên bờ, so với lúc trước còn náo nhiệt hơn, tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác.
Nhìn cảnh tượng bùng nổ.
Liễu trưởng lão từ từ buông tay trái ở sau lưng xuống, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Mãi đến khi Hứa Bách Xuyên kích động đến gần.
“Liễu trưởng lão, nhanh chóng cho ta mượn một cái sọt, hai người chúng ta vội vàng đến đây nên không có!”
Lúc này Liễu trưởng lão mới lấy lại tinh thần.
Vội vã lấy một vạc thủy tinh hơn thước ra, hai tay dâng lên.
Nhìn bóng lưng Hứa Bách Xuyên kích động rời đi.
Hắn cảm thấy một hồi đâm tim.
Nghe thấy xung quanh chấn động bàn tán sôi nổi, đáy mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ ghen tỵ, cảm thấy một hồi bối rối.
May mắn.
Đây chính là may mắn.
Cho dù sau này bị đảo chủ biết được.
May mắn giống như này, còn có ba trăm vạn tiên tinh, đổi một con Hóa Đạo Tầm cũng miễn cưỡng có thể nói nghe được, không đến mức giận chó đánh mèo hoài nghi lên đến đầu hắn.
Vận may như thế này chắc chắn sẽ không có nữa.
Câu được một con đã là nghịch thiên rồi!
Nhanh chóng nhìn thấu được lợi và hại, thần sắc Liễu trưởng lão mới có chút hòa hoãn.
Trông coi Tuyết Hồ mấy ngàn năm,
Hắn nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng này?
Ngoài ý muốn mất một con Hóa Đạo Tầm, có điều chỉ là vấn đề nhỏ.
Đây chính là cách cục.
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Liễu trưởng lão tự tin vuốt râu ổn định tâm thần.
Đúng vào lúc này.