Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1674: Khí vận nghịch thiên




Đông Hải nhìn có vẻ khắp nơi đều là người ác,nhưng thật ra càng coi trọng đạo lý đối nhân xử thế hơn.

Lăn lộn nhiều năm như thế, chút đạo lý này sao có thể không hiểu được?

Theo tiếng hỏi van lên.

Phần lớn người cũng đã liệu định được kết quả, mất đạo thân ảnh đẩy ra hư không rời đi, một trận tiếng gió thổi tiêu điều. Hai vị tông chủ yên lặng đứng thẳng bất động bên bờ, mặt mũi đỏ ửng.

Trong mắt Dịch Phong lại là hiện ra vẻ kiên định, cười gật đầu.

“Đương nhiên là muốn câu rồi.”

Nghe tiếng, đột nhiên thân ảnh đang rời đi ở xung quanh dừng lại.

Ý cười của Liễu trưởng lão cứng ở trên mặt, đầy mắt khó hiểu!

“Ừm, hả?!”

Đúng là một nhân tài!

Rõ ràng thấy hai vị tông chủ đều là cần rỗng, hắn còn khăng khăng muốn câu cá, đây rõ ràng là một hố La tông chủ, tiêu tốn trăm vạn tiên tinh của người khác để mua sự vui vẻ cho mình.

Gặp phải loại khách quý này, thật đúng là xui xẻo.

Liễu trưởng lão bị lời nói của Dịch Phong làm cho nghẹn họng, rất có cảm khái mở rộng tầm mắt.

Trầm ngâm một chút.

Vẫn là hành lễ với La Bằng Phi, cho hắn một cái bậc thang.

“La tông chủ, ngài xem việc này…”

La Bằng Phi bị hỏi đến trong lòng kinh sợ.

Một trăm vạn tiên tinh này, nhất định là đổ xuống sông xuống biển.

Việc đã đến nước này.

Tương lai nhất định là bị các nơi chế giễu, hắn cũng không thể lui bước, chỉ có thể nịnh nọt và tiếp tục cố gắng chống đỡ!

Từ lúc chuẩn bị bái phỏng Dịch Phong, La Bằng Phi đã hiểu rõ.

Chỉ cần giao hảo được với vị này, ít nhất cũng có thể cậy vào uy thế của cao thủ ngũ phẩm, thanh thế tông môn của mình nhất định sẽ tăng nhiều, bất cứ giá nào cũng đều đáng giá.

Mẹ nó.

Một trăm vạn này, toàn bộ coi như hiếu kính đảo chủ!

Về phần thể diện!

Thứ kia không nhìn thấy được cũng không sờ được, tính toán cái gì.

Xem thường các loại ánh mắt chế nhạo ở bên hồ nhìn đến, La Bằng Phi dày mặt cắn răng cười.

“Câu, đương nhiên là câu rồi!”

Liễu trưởng lão nhìn đến sững sờ, khẽ gật đầu.

“Được, nếu như đã là ý của La tông chủ, vậy thì lão hủ sẽ không nhiều lời nữa.”

Một lời ngắn ngủi, tràn đầy bất đắc dĩ.

Những người qua đường còn lại ở bên hồ, đều là những thế lực hàng đầu trên đảo.

Đương nhiên những người này nhìn thấy rõ ràng, La Bằng Phi đây là quyết tâm muốn bám vào Dịch Phong, uổng phí ném trăm vạn tiên tinh ra mua niềm vui, mặt mũi cũng không cần, đến Liễu trưởng lão cũng không nhìn được.

Kết quả đã được định trước.

Những người qua đường kiêng kỵ quyền thế của hai người, không dám nói thẳng đánh giá, nhưng cũng đều ôm cánh tay lạnh lùng nhìn, thần sắc khác nhau không ngừng hiện lên.

Có người trong mắt lộ vẻ khinh thường, có người trong mắt tràn ngập xem thường, cũng có người lắc đầu thở dài, tất cả giống như chính quân quân tử trên người có cỗ xương cốt kiêu ngạo, vô cùng khí tiết.

Tất cả người qua đường đều cúi mắt, chuẩn bị xem cảnh tượng trò cười sắp xảy ra.

Hứa Bách Xuyên trải qua vô số mưa gió, còn có thể miễn cưỡng vững như lão cẩu, La Bằng Phi thân là chính chủ, cũng đã không quan tâm thả câu, nắm lấy cần câu đứng thẳng bất động ở bên bờ.

Nhìn thấy bộ dáng kia.

Dịch Phong đã nhìn qua cách câu cá làm mẫu, lập tức cầm cần câu đi về phía trước.

“Yên tâm đi.”

“Chuyện câu cá này, ta vẫn là có hiểu một chút.”

La Bằng Phi ngước mắt cố nở nụ cười.

“Ừm, Dịch tiên sinh ra tay, nhất định sẽ có thu hoạch.”

Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng chẳng qua đây chỉ là đạo lý đối nhân xử thế.

Hắn đã không còn ôm hi vọng gì, chỉ cầu có thể khiến cho vị này vui vẻ, sớm câu xong một canh giờ dài đằng đẵng, để hiện trường lúng túng này nhanh chóng kết thúc.

Loại ý cười khó khăn kia, tương phản khá lớn với thần tỉnh thoải mái của Dịch Phong.

Liễu trưởng lão không đành lòng nhìn thêm.

Lập tức tay phải vung nhẹ, ánh sáng màu vàng kia hội tụ thành đồng hồ cát, cát vàng bắt đầu lưu động!

“Bắt đầu.”

Sau một câu đó, Liễu trưởng lão mở to mắt lẳng lặng chờ ở bên bờ.

Đây là chính là chức trách của hắn.

Về phần Dịch Phong nói khoác không biết ngượng, chẳng qua là kẻ hố người khác tặng tiền mà thôi, không đáng để hắn nhìn kỹ.

Những người qua đường khác cũng đều là một bộ dáng vẻ cười khẽ.

Tiếp đó âm thanh trầm thấp vang vọng.

Dịch Phong ném cần câu rồi đứng yên, động tác khắc ở trong đầu, tự nhiên giống như là hít thở, cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi.

Nhìn thấy loại tư thế này.

Hai người Hứa, La ở bên cạnh, trong mắt bất ngờ sững sờ.

Mấy ngàn năm qua bọn qua từng câu không ít lần, cũng quen biết đủ loại danh gia câu cá, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy động tác ném cần lưu loát tiêu sái như thế.

La Bằng Phi vô thức lên tiếng tán thưởng.

“Đúng thật là đẹp như tranh vẽ.”

Rõ ràng là lời nói nịnh nọt, nhưng người qua đường ở xung quanh lại không cách nào phản bác.

Sau một cần này.

Mấy cự đầu đều chăm chú nhìn đến, chỉ cảm thấy hình như cũng có chút bản lĩnh…