Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 159: Sánh vai cùng thần




Sức mạnh to tớn này đều tập trung về phía của Lục Thanh Sơn, khí thế trên người của hắn đang liên tiếp thăng lên, không lâu sau, hắn lập tức từ Võ Vương trung kỳ đột phá lên hậu kỳ, nối tiếp lại đột phá lên Võ Vương đại viên mãn.

Mà Lạc Lan Tuyết nhìn thấy điều đó, cũng trở nên không thể chờ đợi được, thậm chí không quan tâm đến mỹ quan, cầm lấy vò thuốc bắt đầu tu ừng ực!

Vừa uống hết thuốc trong tay, nàng lập tức cảm thấy một sức mạnh to lớn xâm nhập vào đan điền của mình, mà tu vi của nàng cũng bắt đầu từ một giây đó liên tục tăng lên.

Đại Võ Sư trung kỳ.

Đại Võ Sư hậu kỳ.

Đại Võ Sư viên mãn.

Võ Linh tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ...

Mãi cho đến cuối, nàng cũng đột phá đến cảnh giới Võ Linh viên mãn, đến cảnh giới này, căn phòng sớm đã không thể chứa đựng được nàng nữa, nàng cũng theo sau mà sau chọc thủng nóc nhà, bắt đầu xông thẳng trên bầu trời.

Rất lâu sau đó, do sự áp lực của ranh giới cao thấp, Lạc Lan Tuyết hạ xuống trước một bước, mặt đầy vẻ kích động tiếp tục nhìn về phía vò thuốc, phát hiện vẫn còn sót lại một ít, nàng tiếp tục cầm lấy vò thuốc uống tiếp.

Đột nhiên, nàng vừa uống xong, Thanh Sơn lão tổ từ trên trời đáp xuống, lớn tiếng nói: “Đồ nhi. Đợi đã, đưa ta uống tiếp một chút.”

Thấy vậy, Lạc Lan Tuyết vội vàng giải thích: “Sư tôn, một ngụm cuối cùng đã bị ta uống rồi, ta...”

Vừa nói xong, Lạc Lan Tuyết lại bay lên bầu trời.

Mà cảnh giới cũng từ Võ Linh đại viên mãn tiến lên Võ Vương!

Vẻ mặt Thanh Sơn lão tổ có hơi thay đổi, hắn còn thiếu một chút nữa thôi là đạt được Võ Hoàng, như này không ổn, hắn nhìn sang vò thuốc nghiến răng một cái, không thèm quan tâm tôn nghiêm là gì, lấy tay cào lấy bã thuốc kia nuốt vào.

Quả nhiên, bã thuốc cũng có tác dụng.

“Ha ha ha!”

“Võ Hoàng mà trong mơ cũng muốn đạt được, Lục Thanh Sơn ta cuối cùng cũng đột phá rồi!”

Cùng với tiếng cười lớn, Thanh Sơn lão tổ cũng theo sau Lạc Lan Tuyết, bay thẳng lên bầu trời.

Mà các đệ tử ở bên dưới của Thanh Sơn Môn từ sớm đã bị thiên uy của hai người đáng sợ này, làm cho kinh động không nói nên lời.

Đương nhiên, nhiều hơn vẫn là vui mừng.

Sức chiến đấu của những người hàng đầu Thanh Sơn Môn bọn họ càng mạnh, cũng có nghĩa là Thanh Sơn Môn bọn họ càng mạnh, bọn họ đương nhiên cũng có thể gọi là “một kẻ làm quan cả họ được nhờ”.

Vào lúc đó, toàn bộ Thanh Sơn Môn rơi vào khung cảnh hò hét vui sướng mà từ trước đến nay chưa từng có.

“Lão tổ, đột phá Võ Hoàng rồi!”

“Lão tổ, đột phá Võ Hoàng rồi!”

Tiếng hô lớn này, truyền đến mọi ngóc ngách trong Thanh Sơn Môn.

Trong một tòa lâu đài cổ, một vị trưởng lão bởi vì vấn đề công pháp mà dẫn đến nửa thân dưới bị bại liệt lại đột nhiên đứng dậy, thân thể run rẩy, trong miệng hét lên đầy kích động.

“Lão tổ đột phá Võ Hoàng, Thanh Sơn Môn của ta lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao rồi!”

“Bùm!”

Sau núi, một cái mộ ầm ầm nổ tung.

Bởi vì đại nạn sắp đến nên tự đem mình phong ấn trong mộ, cũng là lão già cùng thời với Thanh Sơn lão tổ, tóc tai bù xù xông ra ngoài.

“Thanh Sơn Môn ta, một lần nữa trỗi dậy, ta có chết cũng sẽ nhắm mắt!”

Trong Võ Kỹ lầu.

Một ông già què chân đang quét sân đột nhiên làm rơi cây chổi trong tay, bay ra ngoài với tốc độ trước nay chưa từng thấy.

Lúc đó, tất cả trưởng lão tiền nhiệm của Thanh Sơn Môn, vô số thế hệ trước nối tiếp nhau chạy đến, ánh mắt trở nên nóng rực nhìn vào động tĩnh đột phá to lớn trên bầu trời!

” Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm nhà các ngươi!”

“Đám người tu luyện này thật không có ý thức gì cả, tiếng động lớn như vậy không phải rất làm phiền mọi người sao? Muốn đột phá cũng không biết tìm chỗ không người à?”

Dịch Phong nhìn tiếng động ầm ầm không ngừng phát ra ở chân trời phía xa, trong lòng chửi rủa một trận.

Vừa chửi bới, Dịch Phòng vừa đi về phía sau võ quán.

Ba người bọn lão Ngô vẫn còn đang khai khẩn đất hoang, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng Dịch Phong cũng không để ý, dù sao ba người họ cũng đã rất lớn tuổi rồi, với lại vẫn làm việc theo hợp đồng, tổng thể cũng xem như là có trật tự.

Trái lại Lỗ Đạt Sanh lại khiến hắn ta hơi nhìn với cặp mắt khác.

Người không đáng tin, nhưng mà chở phân cũng được!

Những ngày sau đó, mọi thứ đi vào đúng hướng, tình trạng vết thương của Chung Thanh cũng đang dần được cải thiện.

Và Dịch Phong lại lần nữa quay trở về trạng thái lười biếng.

Nhưng mà, lười biếng thì lười biếng, hắn vẫn sẽ dành thời gian để luyện tập một mấy môn cầm kỳ thi họa.

“Cầm: Xuất thần nhập hóa.”

“Kỳ: Tuyệt thế vô song.”

“Thi: Tôi luyện thành thạo”

“Hoạ: Sánh vai cùng thần.”

Nhìn tiến độ học tập của bản thân, Dịch Phong gật đầu.

Hắn ta không đoán nhầm hai thứ là “kỳ” và “thi”, có lẽ nguyên nhân giống hệt với “cầm”, bởi vì trước kia hắn đã từng chơi cờ và viết tiểu thuyết, cho nên sự thành thạo đã được tích luỹ.

Nói đến” hoạ”, điều này trùng lặp với những bức tranh võ công trước đây của hắn, hắn có thể trực tiếp sánh vai cùng thần mà không cần luyện tập, hắn thử vẽ một bức tranh phong cảnh, quả thật rất đẹp.