Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 158: Thanh Sơn lão tổ, Võ Hoàng!




Đến hôm nay, không biết là tiên sinh đã tính tới bước nào rồi mới có thể nói ra những lời chắc chắn đến như vậy.

Dù sao thì cách làm thức tỉnh này, xác suất thành công cũng chỉ có một đến hai phần mười, nhưng có thể nói ra những lời tự tin như vậy, sợ rằng trước đó, Dịch Phong đã sắp xếp rất nhiều thứ mà hắn không thể nào nhìn ra!

Lục Thanh Sơn cảm khái không thôi.

Hắn phát hiện Dịch Phong đúng là hết lần này đến lần khác làm hắn thay đổi giới hạn.

Hắn vốn nghĩ tầm mắt của hắn hiện tại đã đủ rộng rồi, nhưng cho đến hôm nay chứng kiến chuyện thức tỉnh của Thần tộc này mới phát hiện, hiểu biết lúc trước của hắn chẳng qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Thật sự không thể biết được, bản thân hắn ở bên cạnh vị này còn có thể chứng kiến những chuyện không thể tin nổi nào nữa.

Thế thì sao chứ, mở mang nhận thức của người khác mà.

“Được rồi, để cho đồ đệ bảo bối của ta nghỉ ngơi đi!” Dịch Phong nhìn lọ thuốc trong tay, phát hiện vẫn còn gần một nửa số thuốc, do dự một lúc nói với Thanh Sơn lão tổ: “Thuốc này có ba phần là độc, nếu như đồ nhi đã uống rồi, số thuốc này không hợp để uống lại nữa, vẫn còn một ít, hay là ngươi uống đi, công dụng của loại thuốc này rất nhiều, một lão già như ngươi bồi bổ một chút cũng không sao đâu.”

Hả!

Nhìn thấy vò thuốc được đưa sang, tim của Thanh Sơn lão tổ xúc động thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài, hai tay run rẩy nói: “Tiên sinh, tiên sinh thật sự cho ta?”

“Lẽ nào ta nói dối sao?” Sau khi Chung Thanh tỉnh lại, tâm trạng Dịch Phong cực kì tốt, đùa giỡn nói: “Bởi vì ngươi đã giúp ta, tặng ngươi phần thưởng đó!”

“Phần thưởng!”

Thân thể Thanh Sơn lão tổ run nhẹ một cái.

Một quân cờ như hắn, ngoài việc tiêu diệt thương hội Bình Giang ra cũng không còn làm việc gì khác, thậm chí còn không có tác dụng then chốt, vậy mà vẫn được ban cho phúc khí như vậy...

“Cảm ơn tiên sinh!”

Thanh Sơn lão tổ thận trọng cầm lấy vò thuốc, cúi đầu thật sâu chào Dịch Phong, lúc này mới cáo từ rời đi.

Sau khi ra khỏi Võ quán, Thanh Sơn lão tổ vẫn không quên nhìn về phía võ quán gật đầu một cái, sau đó mang theo vò thuốc bay về phía Thanh Sơn Môn.

“Sư tôn, rốt cuộc lúc nãy trên người đồ đệ của tiên sinh đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Về đến Thanh Sơn Môn, Lạc Lan Tuyết vội vàng hỏi.

Nghe thấy lời đó, Thanh Sơn lão tổ hít sâu một hơi, mặt đầy vẻ thận trọng nhìn Lạc Lan Tuyết.

“Tuyết Nhi à, chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành người may mắn thứ hai của toàn bộ Tiên Giang lục địa trong hai triệu năm gần đây.”

“Người may mắn thứ hai?”

Lạc Lan Tuyết có hơi giật mình, nhưng nghi hoặc nhiều hơn.

“Thần tộc viễn cổ, ngươi biết chứ?” Thanh Sơn lão tổ hỏi.

“Ý của ngươi là?”

Lạc Lan Tuyết lập tức che miệng.

“Đúng vậy!”

Thanh Sơn lão tổ nghiêm túc gật đầu, đồng thời việc liên quan tới kinh mạch Thần tộc của Chung Thanh, đầu đuôi gốc ngọn đều kể cho Lạc Lan Tuyết nghe hết.

Thông tin này truyền vào tai của Lạc Lan Tuyết, trong lòng nàng lập tức trào lên một cơn sóng gió to lớn, trong mắt cũng đầy vẻ hưng phấn mà sáng lên.

“Không ngờ rằng lại có thể ở bên cạnh tiên sinh, chứng kiến sự thức tỉnh của con cháu Thần tộc ở Tiên Giang đại lục trong hai triệu năm gần đây!” Loại vinh quang này cũng khiến cho Lạc Lan Tuyết cảm thấy vinh hạnh.

“Đúng rồi, vẫn còn số thuốc thừa này!” Thanh Sơn lão tổ chỉ chỉ vào lọ thuốc trong tay mình, vội vã nói: “Ngươi có biết hay không, dược phẩm làm thức tỉnh kinh mạch Thần tộc, thấp nhất cũng phải là cửu phẩm, thậm chí đã đạt đến cấp thần!”

Lạc Lan Tuyết lại trừng to hai mắt một lần nữa.

“Để ta uống trước một ngụm.”

Thanh Sơn lão tổ mặt đầy vẻ trông đợi, híp mắt uống xuống một ngụm, lại nhấp môi một cái.

Một giây sau, hắn liền cảm thấy có một sức mạnh to lớn chạy tán loạn trong thân thể, Võ Vương tiền kỳ như hắn trong nháy mắt cảm thấy bản thân đã đạt đến giới hạn.

“Đột phá rồi, Võ Vương trung kỳ!”

Cuối cùng, Lục Thanh Sơn hét to một tiếng, xông thẳng lên phá vỡ nóc nhà để ra ngoài, lập tức ngồi bắt chéo chân trên đỉnh mây của Thanh Sơn Môn, toàn thân tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

“Công hiệu thật to lớn!”

Lạc Lan Tuyết kinh ngạc đến ngây người.

Sư tôn của nàng, dường như vừa mới đột phá!

Một lúc lâu sau, sau khi đột phá, Lục Thanh Sơn hăng hái ngồi lại, sắc mặt hắn hồng hào, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang vò thuốc, lại nhấp thêm hai ngụm nhỏ rồi đưa vò thuốc trong tay sang cho Lạc Lan Tuyết, nói: “Đồ nhi, loại thuốc này quá là mạnh mẽ, bây giờ Lạc Li vẫn còn quá nhỏ, sẽ phá hỏng kinh mạch của nó, bây giờ ngươi uống đi, nhớ là phải uống liền, nếu không hiệu lực của thuốc sẽ tiêu hao hết, hơn nữa không thể để lãng phí một xíu nào!”

Hắn vừa nói xong, ợ một cái, liền ngẩn người ngay tại chỗ.

Hắn vừa đáp xuống lúc nãy, một lời cũng không nói lại một lần nữa xông lên nóc nhà.

Rõ ràng là hắn lại sắp đột phá rồi.

“Ha ha ha!”