Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1586: Còn có bảo vật?(2)




Nghe thấy cái gọi là công lý đã từng thờ phụng đột nhiên Hùng Phấn thứ đó thật buồn cười, giống như là nghe được lý do dối trá nhất thế gian, trong đáy mắt sinh ra các loại ngạo khí!

Ngửa đầu cười to, trong mắt lộ vẻ khinh thường!

“Hay cho câu cường giả vi tôn, ha ha ha!”

“Không sai, các ngươi đúng là mạnh hơn cha con chúng ta! Nhưng thế lực chúng ta đang làm việc, loại nhân vật như các ngươi căn bản không tính là gì cả, chỉ là một nhóm tạp ngư mà thôi!”

Ngạo nghễ cười to khiến mọi người sững sờ.

Đột hiên Hùng Trọng cũng bừng tỉnh, trợn mắt cười mắng!

“Một đám tạp ngư!”

“Chẳng qua là mạnh hơn chúng ta một chút, ngông cuồng cũng không cảm thấy ngại, ta thấy các ngươi đều là ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết thiên ngoại hữu thiên!”

“Các ngươi đoạt bảo vật thoải mái nhất thời, tương lai sẽ là hối tiếc không kịp!”

Rõ ràng là nguy cơ sắp đến, hai cha con lại ngạo nghễ ngẩng đầu mắng to.

Còn không có dáng vẻ sợ hãi.

Hình như đúng thật là có hình có dáng, không giống như là giả vờ, nhìn thấy cao thủ ở xung quanh đầy mặt hoài nghi, nhất thời đúng là do dự.

Nhìn thấy thần sắc chần chờ của mọi người.

Cặp tinh mâu kia hiện lên một chút lờ mờ bực bội và khinh thường, phảng phất như những cao thủ cấp Thiên này, ở trong đáy lòng hắn cũng chẳng qua là một đám phế vật, không một người nào có thể lọt vào trong mắt.

Ngược lại thần sắc không khuất phục của cha con Hùng thị, khiến cho hắn nổi lên hứng thú.

Trong mắt hơi liếc, cười khinh miệt lên tiếng hỏi.

“Thú vị.”

“Bản công tử, còn là lần đầu tiên nghe được, có người dám ở trước mặt ta nói ra bốn chữ ếch ngồi đáy giếng này. Nhưng nếu như thật sự có thế lực mà các ngươi nói, chỉ dựa vào các ngươi cũng có thể gia nhập?”

Tiếng cười vô cùng tự tin, yên lặng quan sát, trong trong mắt cũng tràn ngập bá đạo tuyệt đối.

Phảng phất như thế gian này, tuyệt đối không có bất kỳ thế lực nào, có thể bao trùm lên trênvị công tử này, cũng không có bất kỳ lời nói nào, có thể khiến cho người này có chút kiêng kỵ.

Loại quý khí vương giả trời sinh kia, đểu để khiến cho bất luận kẻ nào kính sợ.

Đến Hùng Phấn, cũng nhìn đến trogn mắt có chút kiêng kỵ.

Dựa theo lịch duyệt của hắn để nhìn, người này nhất định có lai lịch lớn, chí ít cũng là bối cảnh cấp bạc Thiên tông vực phủ, đặt ở lúc trước, là sự tồn tại hắn căn bản không dám nhìn thẳng.

Nhưng vào lúc này, Hùng Phấn cũng là có lực lượng không hề thua kém!

Liên tục cười lạnh, cắn răng lên tiếng chửi!

“Ngươi là công tử cái gì!”

“Cha con chúng ta ở nơi đó chỉ là tồn tại tầng dưới chót mà thôi, khi nhục chúng ta thì có tài ba gì! Chỉ là mấy món bảo vật, đã khiến ngươi không để ý đến thân phận như thế, ta thấy ngươi cũng chẳng qua chỉ như thế mà thôi!”

Tiếng mắng vang vọng, cao thủ ở bên cạnh sát ý bừng bừng!

Công tử ngồi ở bên trên lại là thần sắc bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên.

“Xem ra, ngươi đúng thật là có chút dũng khí.”

Suy nghĩ lời nói của Hùng Phấn, lại nhìn hai cha con một mặt thần sắc kiêu ngạo, ý cười trong mắt vị công tử này càng đậm hơn, giống như là nhìn thấy hai đứa trẻ vô tri.

Duy nhất, trong đầu không ngừng quay quẩn lời nói tùy tiện “chỉ là mấy món bảo vật”.

Thêm chút thưởng thức.

Hình như tông môn của hai cha con này, còn có nhiều bảo vật hơn?

Đây đúng là chuyện tốt liên tục đến.

Trong đáy mắt công tử tuấn tú hiện lên ánh sáng.

Một tay chống ở bên mặt, vẻ mặt nghiền ngẫm hai mắt vui vẻ nói.

“Thú vị, rất thú vị.”

“Đừng nói bản công tử không cho các ngươi cơ hội, nếu như các ngươi đã tự tin như thế, vậy thì cầu viện tông môn, chúng ta ở đây chờ, đến lúc đó nhìn xem, ai mới là ếch ngồi đáy giếng.”

Lời nói bá khí vang vọng, những cao thủ cấp Thiên cũng một mặt bình tĩnh.

Lập tức cha con Hùng thị được cởi trói.

Cho dù lời này thật sự không hợp với lẽ thường, nhưng ở trong tai những người này, dường như đều là điều đương nhiên, phảng phất như lời nói của vị công tử kia, từ trước đến giờ không có bất kỳ sai lầm nào.

Đối mặt với tình hình cổ quái như thế, hai cha con đều có chút choáng váng.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào tự tin như thế, thế mà thật sự không để bọn họ vào mắt, cũng không kiêng kỵ thế lực sau lưng bọn họ!

Tự tin này thật sự là bùng nổ, thậm chí có chút điên cuồng!

Nhất thời hai cha con khó phân biệt thật giả, trong mắt lộ vẻ kiêng kỵ đề phòng.

Nhìn phản ứng của bọn họ.

Trên mặt công tử kia, càng lộ ra ý cười trêu chọc dày đặc.

“Gọi cầu viện đến, bản công tử lau mắt trông đợi.”

Tiếng cười khẽ vang lên.

Bất luận là tiên cơ mỹ quyến ở bên cạnh ghế ngọc, hay là những cao thủ cấp Thiên đứng yên ở hai bên, cũng ít nhiều lộ ra ý cười khinh thường, ánh mắt cũng lộ ra vẻ thương hại.